Thiên Tài Đệ Nhất

Chương 24: rèn luyện năng lực chế tạo (9)



Đỗ Tiểu Niệm ngày chủ nhật hôm nay thức dậy sớm, sau khi làm xong các nhu cầu của một người vừa mới đi thức dậy, thì hiện rồi cậu đang ở trong bếp làm đồ ăn cho Lâm Thiên Vũ. 


Lâm Thiên Vũ vẫn chưa thức dậy, do hôm nay không phải đi học nên anh có thể nằm trên giường đến trưa, đây là do anh ở riêng mới được như vậy thôi, chứ ở chung với ba mẹ họ đều bắt anh dậy sớm để làm việc hoặc tiếp đón những vị khách cùng thủ tục rườm rà. 


Ở chung được một khoảng thời gian rồi, nên Đỗ Tiểu Niệm biết mấy giờ thì Lâm Thiên Vũ mới thức dậy, đối với ngày đi học thì từ sáu giờ anh đã dậy, còn đối với ngày nghỉ thì anh thường sẽ nằm trên giường đến tám giờ. 


Đỗ Tiểu Niệm nấu xong bữa sáng và bữa trưa cho Lâm Thiên Vũ thì cậu cũng ngồi lại bàn ăn sáng một chút. Sau khi rửa chén, Đỗ Tiểu Niệm có dặn Tobo rằng khi Lâm Thiên Vũ thức dậy nhớ đem đồ ăn vào lò vi sóng hâm nóng lại cho anh ta. 


Do không có Lâm Thiên Vũ chở nên Đỗ Tiểu Niệm đành gọi taxi, kêu tài xế chở đến một nơi gần phòng thí nghiệm, do giáo sư Kim không muốn có người biết khu nhà thí nghiệm của cô, tài xế nghe xong lập tức điều khiển xe chở cậu đi. 


Phòng thí nghiệm này của giáo sư Kim ở khá xa, taxi phải chở gần hơn bốn mươi phút mới đến nơi, Đỗ Tiểu Niệm trả tiền cho tài xế rồi dựa theo chỉ dẫn trong tin nhắn mà đi bộ tiếp một quãng nữa, nhìn thấy một khu nhà lớn màu trắng. 


Cửa lớn của khu nhà đang đóng nên Đỗ Tiểu Niệm còn đang hoang mang và loay hoay tìm cách đi vào thì cửa lớn như nhận được mệnh lệnh mà mở ra. 


Cậu dè dặt đi vào, trong lúc đang ngu ngơ thì từ bên trong khu nhà, Giáo sư Kim đang mỉm cười nhìn cậu, ung dung bước ra. 


Đỗ Tiểu Niệm cúi đầu, bối rối nói:


“Em chào Giáo sư.”


Giọng Giáo sư Kim dịu dàng:


“Chào em, lần đầu tiên đến đây em cũng đừng căng thẳng quá, chỉ có một mình cô ở đây thôi.”


“Một mình?”


Giáo sư Kim nói:


“Ừ, cô không thích có quá nhiều người lảng vảng ở phòng thí nghiệm riêng của mình.”


Giáo sư Kim dẫn cậu đi vào trong tòa nhà, đúng như cô nói, trong tòa nhà này ngoài hai người cô và cậu ra thì không có thêm một bóng người nào khác. 


Giáo sư Kim dẫn cậu đến một phòng, sau khi xác nhận dấu vân tay thì cánh cửa ngay lập tức được mở ra, cảnh tượng bên trong làm Đỗ Tiểu Niệm phải lóa mắt. 


Có rất rất nhiều bộ giáp được xếp ngay ngắn trong phòng, từ cấp một đến cấp mười, và ở một cái bàn được đặt ở gần tủ kính, bên trên để rất nhiều loại vũ khí của bộ giáp, đao, kiếm, mã tấu, cung tên,... Mọi thứ đầy đủ. 


Tủ kính gần đó cũng giống như phòng thực hành ở học viện, bên trong để rất nhiều lọ dùng để hỗ trợ việc chế tạo và nâng cấp. 


Trên một vách tường, bên trên có treo tất cả các loại sơ đồ về từng loại vũ khí và bộ giáp. Ở trung tâm căn phòng thì đặt một cái bàn lớn, bên trên không để gì cả, có lẽ là dùng để nâng cấp vũ khí và từng loại bộ phận. 


Đỗ Tiểu Niệm nhìn Giáo sư Kim:


“Giáo sư, căn phòng này là...?”


Giáo sư Kim trả lời ngay lập tức:


“Là cô chuẩn bị cho em, sao, rất ưng ý?”


Cậu gật đầu:


“Dạ ưng ý lắm!”


Giáo sư Kim lại dẫn cậu vào phòng, hai người cùng ngồi xuống chiếc ghế đặt ở cái bàn trung tâm.


Giáo sư Kim hỏi:


“Em ở trường thực hành đến bộ giáp cấp mấy rồi?”


“Dạ, cấp ba.”


Giáo sư Kim “ừm” một tiếng, xoa cằm:


“Bộ giáp cấp ba à? Cũng đúng, mới vào năm học mà. Em đã thử nâng cấp cho nguyên một bộ giáp chưa?”


Đỗ Tiểu Niệm trả lời:


“Dạ chưa, tụi em toàn nâng cấp từng bộ phận một rồi ghép vào thôi.”


Giáo sư Kim suy nghĩ, nói:


“Dù sao cũng là học viên mới, làm từng bộ phận như vậy dễ hơn nhưng rất tốn thời gian. Vậy cô sẽ bắt đầu chỉ em cách nâng cấp nguyên một bộ giáp, cách này về sau các con mới được học ở học viện, có thể tiết kiệm thời gian.”


Giáo sư Kim ấn vào một cái nút ở trên bàn, trên bàn lập tức xuất hiện nguyên một bộ giáp cấp hai. Đỗ Tiểu Niệm ngồi ngay ngắn ở trên ghế, háo hức nghe Giáo sư Kim chỉ dẫn. 


... 


Lâm Thiên Vũ ở nhà hiện đang mới vừa từ trên giường thức dậy, anh dựa lưng vào thành giường một lúc rồi mới bước xuống. 


Anh bước xuống phòng bếp, không nhìn thấy Đỗ Tiểu Niệm đâu, thứ anh nhìn thấy là một con robot xấu xí cũ rích. 


Tobo nhìn thấy Lâm Thiên Vũ, nhớ lại lời dặn của Đỗ Tiểu Niệm trước khi rời khỏi nhà, bắt đầu đem đồ ăn sáng của Lâm Thiên Vũ đặt vào lò vi sóng. 


Lâm Thiên Vũ nhìn cử động chậm chạp của robot xấu xí mà chán nản, con robot đời cũ này của Đỗ Tiểu Niệm không biết là mua từ đời nào, di chuyển thì chậm rì rì, chỉ biết nói vài câu đơn giản, mà giọng nói thì cũng chẳng đáng yêu gì, rè rè rất khó nghe. 


Anh nhìn con robot một lúc rồi đi ra phòng khách xem tivi. 


Nhưng tivi hiện giờ cũng chẳng chiếu thứ gì hay ho cả, toàn là những chương trình anh đã xem từ mấy ngày trước. Tắt tivi đi, Lâm Thiên Vũ cảm thấy anh một mình ở trong căn nhà này khi không có Đỗ Tiểu Niệm vừa chán vừa buồn bực. 


Chi bằng đi chiến đấu với đám thuộc hạ đi, vận động nhiều sẽ giúp anh không còn thấy buồn chán nữa. Nghĩ như vậy xong, anh lấy điện thoại ra nhắn tin với đám thuộc hạ, hẹn giờ cùng địa điểm để chiến đấu. 


Tobo sau khi hâm thức ăn xong liền đem ra tận bàn cho Lâm Thiên Vũ, anh ăn hết sạch rồi cứ để đống chén dĩa ở đó không thèm dọn, đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài. 


Lâm Thiên Vũ lấy thêm áo khoác, bên trong có chìa khóa nhà, Đỗ Tiểu Niệm có đến tận hai cái chìa khóa nhà, sau khi Lâm Thiên Vũ đến ở chung thì cậu bắt buộc phải đưa cho anh một cái. 


Lâm Thiên Vũ khóa cửa nhà lại, liền bước lên xe lái đi đến một trung tâm gần đó. 


Khi vừa đến nhà thi đấu, Lâm Thiên Vũ đã nhìn thấy đám thuộc hạ của anh, trong đó có Lưu Lợi. 


Anh bình thản bước xuống xe, Lưu Lợi liền đi lại nói:


“Cậu chủ sắp nâng cấp sao? Nên mới gọi chúng tôi đến để chiến đấu.”


Ngữ khí Lâm Thiên Vũ lạnh lùng:


“Không, chỉ là rảnh rỗi không có gì làm, bèn vận động tay chân một chút.”


Rảnh rỗi nên vận động tay chân, đây là lý do sao, miệng Lưu Lợi thật muốn méo xệc sang một bên. 


Lâm Thiên Vũ không nói nữa, anh bước chân vào trung tâm, được một người thuộc hạ khác dẫn vào một căn phòng có sân thi đấu. 


Lâm Thiên Vũ đấu từ sáng đến gần mười một giờ trưa mới nghỉ, anh đoán chắc bây giờ Đỗ Tiểu Niệm hẳn là nên về nhà rồi. Thế là anh bỏ lại đám thuộc hạ bị đánh nằm chỏng chơ ở đấy, xoay gót chân về nhà. 


Một thuộc hạ bị Lâm Thiên Vũ đánh gục ngưỡng mộ nói:


“Cậu chủ càng ngày càng lợi hại... Ui da, chỉ có vài chiêu là hạ được tôi rồi.”


Một thuộc hạ khác nói:


“Tôi còn thảm hơn cậu đây, chỉ có ba chiêu công không đỡ được, hỏng luôn cả thể hình đẹp rồi.”


Người kế bên lại nói trong khi đang cố sức đứng dậy:


“Đến cả Lưu Lợi còn không đấu lại thì sao tới lượt chúng ta chứ...”


Ánh mắt tất cả mọi người trong phòng ngay lập tức quay sang hướng Lưu Lợi, chỉ thấy y đã đứng dậy:


“Xong việc rồi, đi về sức thuốc.”


... 


Lòng Lâm Thiên Vũ có mong chờ nên anh lái xe nhanh hơn để về nhà, kết quả thì vào trong nhà thì vẫn không thấy cái mặt của Đỗ Tiểu Niệm đâu. 


Cậu ta còn chưa về sao? Mẹ nó, hơn mười một giờ rồi này! 


Lâm Thiên Vũ bồn chồn mà đi đi lại lại trong phòng khách, tâm trạng rối bời, có phải Đỗ Tiểu Niệm bị cái bà kia giữ lại để làm gì không? Có phải cậu gặp chuyện gì đó nên về trễ không? Có phải cậu ta bị cái đám phiền phức kia bắt đi không... 


Không phải, chắc chắn không phải! Khả năng bày lập tức xuất hiện trong đầu thì lập tức bị Lâm Thiên Vũ bác bỏ, cái đám phiền phức kia không thể biết thông tin về Đỗ Tiểu Niệm được, vì sao, vì ngoại trừ một vài người và đám thuộc hạ anh tin tưởng ra, thì không một ai biết về Đỗ Tiểu Niệm cả, kể cả ba mẹ của anh! 


Thế là Lâm Thiên Vũ sốt ruột ngồi chờ ở nhà, gần đến mười hai giờ trưa Đỗ Tiểu Niệm mới kéo thân xác về nhà. 


Nghe tiếng mở cửa, Lâm Thiên Vũ lập tức ngẩn đầu lên, nhìn thấy Đỗ Tiểu Niệm mệt mỏi đi vào. 


Lâm Thiên Vũ cằn nhằn:


“Sao cậu về trễ thế?”


Đỗ Tiểu Niệm nhìn anh:


“Chỗ Giáo sư dạy hơi xa, mất đến bốn mươi phút đi taxi lận.”


“Xa như vậy, hay là cậu tốt nhất không đi học thêm đi.”


Đỗ Tiểu Niệm không chịu:


“Không được, tuy hơi xa, nhưng mấy bài giảng của Giáo sư rất hay, anh xem, hôm nay mới là ngày đầu tiên thôi, mà cô ấy đã dạy tôi thêm biết bao điều rồi. Tôi cảm thấy, ngoài cô ấy ra, thì trên đời này sẽ không có cô giáo nào tốt bằng cô ấy đâu.”


Lâm Thiên Vũ “hừ” một tiếng quay mặt đi, bảo cậu:


“Đi hâm đồ ăn, tôi đói.”


Đỗ Tiểu Niệm đang muốn đi ra khỏi phòng khách thì lập tức khựng lại, cậu nhìn đống chén dĩa chưa rửa ở trên bàn trước mặt Lâm Thiên Vũ, cậu cứ tưởng anh đã ăn xong rồi chứ:


“Anh chưa ăn sao?”


Lâm Thiên Vũ trả lời:


“Lúc nãy không đói nên không ăn, bây giờ thì đói rồi, cậu đi làm đồ ăn màu đi, sẵn tiện rửa cái đống này luôn.”


Anh chỉ chỉ cái đống chén trước mặt, lại nhìn Đỗ Tiểu Niệm như ra lệnh, Đỗ Tiểu Niệm nhìn ánh mắt đó, ớn lạnh cả người, lập tức làm theo. 


Cậu đem chén dĩa đi rửa, rồi hâm nóng đồ ăn cho Lâm Thiên Vũ, bụng ra cho anh ta. 


Lâm Thiên Vũ nhìn đồ ăn của mình mà không có của Đỗ Tiểu Niệm, nhăn mày:


“Sao chỉ có đồ ăn của tôi, của cậu đâu?”


Đỗ Tiểu Niệm lắc đầu, nói:


“Tôi mệt nên không ăn.”


Lâm Thiên Vũ tức muốn xù lông:


“Mệt, tôi vừa đi đánh nhau về mệt gần chết mà cũng ăn này, cậu ngay lập tức đem cơm ra đây ăn chung với tôi, nếu không...” Tôi sẽ không ăn, câu này suýt nữa bị anh nói ra nhưng may là bị nuốt xuống kịp thời. 


Đỗ Tiểu Niệm hơi tức giận rồi:


“Anh vô lý quá, tôi đã nói là không muốn ăn mà!”


Câu này vừa dứt, Đỗ Tiểu Niệm ngay lập rức nhận được một ảnh nhìn nguy hiểm từ Lâm Thiên Vũ, chút xíu tức giận của cậu liền xẹp xuống, cậu có chút e sợ nói:


“À, được, tôi ăn.”


Bỏ lại câu đấy, Đỗ Tiểu Niệm liền cuốn chân đi ra phòng khách. Lâm Thiên Vũ nhếch mép, đúng là cậu không dám cãi lời tôi mà.