Thiên Tài Đệ Nhất

Chương 9: Gặp nhau (3)



Người đó là ai? Là thanh niên mặc bộ giáp màu đen Đỗ Tiểu Niệm nhìn thấy sáng hồi hôm qua!


Thanh niên kia nhìn thấy cậu, quay qua cho một nụ cười nửa miệng.


Đỗ Tiểu Niệm cảm thấy lạnh cả người, không nhịn được nên rùng mình một cái.


Phùng Lưu Khánh đứng kế bên hỏi:


“Cậu sao vậy?”


Đỗ Tiểu Niệm nhìn Phùng Lưu Khánh, lắc đầu:


“Không... không có gì.”


Trả lời xong Đỗ Tiểu Niệm khẽ đưa mắt nhìn lại thanh niên kia. Nụ cười của thanh niên đã sớm tắt, nhưng ánh mắt vẫn luôn dõi theo cậu.


Cô gái xinh đẹp bên cạnh thanh niên cũng đưa mắt sang nhìn cậu, lại nhìn thanh niên, dường như không vui nên cầm tay thanh niên lay lay:


“Anh Vũ, tụi mình đi thôi, em đói.”


Giọng cô gái vừa nũng nịu vừa ngọt ngào, lại mang theo chút ngây thơ, bất kể là chàng trai nào khi nghe được giọng này cũng sẽ không nỡ cuối từ. Thanh niên nhẹ gạt tay cô gái ra:


“Ừm.” giọng thanh niên rất trầm.


Cô gái bị thành niên gạt tay nên có hơi tức giận, gương mặt mỉm cười xinh đẹp lập tức biến thành gương mặt không vui: mày nhíu, ánh mắt hờn giận, môi thì bĩu ra.


Nếu là cô gái khác có biểu cảm này trên mặt chắc chắn sẽ hù dọa các anh trai một phen bay vía, nhưng đối với cô gái này thì khác, làm như vậy không những trông cô ta đáng yêu hơn còn làm cho cô ta có nét tinh nghịch.


Cô gái muốn mở miệng trách móc người thanh niên một chút thì phát hiện thanh niên tay đút túi quần quay lưng đi xuống nhà ăn, làm cô ta phải chạy theo:


“Anh, anh chờ em.”


Đợi khi hai người đi khuất, Đỗ Tiểu Niệm thở phào một hơi, nhưng rồi lại lo lắng suy nghĩ, thanh niên kia có lẽ đã nhận ra mình rồi, hôm qua cậu với thanh niên dường như là mặt đối mặt trong phút chốc, cậu nhìn rõ mặt thanh niên thì thanh niên cũng chắc chắn nhìn rõ mặt cậu. Với lại cái điệu cười nửa miệng kia, Đỗ Tiểu Niệm càng chắc chắn là thanh niên nhận ra mình!


Còn tại sao thanh niên ở đây? Đỗ Tiểu Niệm đoán rằng chắc thanh niên cũng muốn vào học viện Fly, nhìn thanh niên cũng trạc tuổi cậu mà.


Gia thế của thanh niên chắc chắc không phải hạng tầm thường, bộ áo giáp màu đen cậu nhìn tối hôm qua trông rất mạnh mẽ, tuy không được sờ vào nhưng bằng mắt thường cậu cũng biết được, đây là một bộ áo giáp rất quý hiếm, trên hành tinh này chưa biết có thể tìm được chiếc thứ hai giống vậy hay không.


Hơn nữa là khí chất vương giả của thanh niên, nó không giống với người bình thường, nhìn thanh niên chỉ mặc một chiếc quần dài và áo thun đơn giản nhưng khí chất ấy vẫn vô thức tỏa ra, chứng minh thanh niên này không phải người tầm thường.


Vả lại nhìn cảnh thanh niên giết người đêm qua, thanh niên rất bình tĩnh, giết bốn người chỉ như giết một con kiến, hoàn toàn không sợ luật pháp.


Một người như vậy, Đỗ Tiểu Niệm cậu lại không may dây vào, cậu thầm ai oán cho số phận bi thương như con rệp của mình.


Phùng Lưu Khánh nhìn mỹ nhân đã đi xa, than vãn:


“Sao không ở lại thêm một chút, tớ ngắm còn chưa đủ mà.”


Trần Minh khinh bỉ nhìn Phùng Lưu Khánh:


“Suốt ngày chỉ biết nhìn, cậu ăn được à?”


Phùng Lưu Khánh phản bác:


“Không ăn được cũng phải nhìn cho đã con mắt chứ, người đẹp như vậy trên đời không có mấy ai đâu.”


“Sao không có ai, chẳng phải kế bên cũng có một người sao?”


Phùng Lưu Khánh chọt chọt Đỗ Tiểu Niệm:


“Ý cậu là Tiểu Niệm à, ây không tính không tính, Tiểu Niệm là con trai, mà tớ lại thích con gái.”


Trần Minh im lặng đẩy kính đứng một bên, để Phùng Lưu Khánh lại cho Đỗ Tiểu Niệm.


Đúng bảy giờ, Trần Minh tách ra Đỗ Tiểu Niệm và Phùng Lưu Khánh, đi đến chỗ kiểm tra của mình. Phùng Lưu Khánh cùng Đỗ Tiểu Niệm đi sang một chỗ khác để kiểm tra.


Chỗ kiểm tra là một căn phòng, có rất nhiều học viên đứng xếp hàng bên ngoài cửa phòng, Đỗ Tiểu Niệm và Phùng Lưu Khánh nhanh chạy lại xếp hàng.


Các học viên có vẻ rất căng thẳng, trời tuy không quá nóng nhưng người nào người nấy cũng mồ hôi đầy đầu, tay thì xoa nắn vào nhau liên tục, làm chúng đỏ lựng lên như dính phải ớt.


Đỗ Tiểu Niệm nhìn thấy một học viên đi ra, trên tay cầm một bọc đồ bằng giấy, học viên mở ra kiểm tra, bên trong là bốn bộ đồ khoa chế tạo bộ giáp màu xanh lam của học viện Fly, bên góc trái còn có in tên và phù hiệu của học viện.


Học viên đó sung sướng nhìn chiếc áo rồi cất lại vào bọc, lúc đi ngang qua chỗ học viên xếp hàng chờ còn được vài người chúc mừng, học viên đó chỉ biết cười kiêm tốn.


Người tiếp theo đi ra thì không cầm gì trên tay hết, người đó chỉ gục mặt xuống im lặng đi thật nhanh qua hàng người dầy đặc đến khi khuất bóng.


Một người đứng xếp hàng nói:


“Tôi thấy hình như cậu ta khóc.”


Người bên cạnh nói:


“Tôi cũng vậy.”


“Chắc là cậu ta không vượt qua bài kiểm tra.”


“Lát nữa làm kiểm tra phải cẩn thận...”


“Ừ, không khéo rớt rồi ngồi hối hận.”


Các học viên lẩm bẩm phải tập trung phải cố gắng hết sức, không được sơ sẩy như học viên vừa rồi kia. Tinh thần mọi người vẫn còn rất phấn chấn, nhưng khi liên tiếp có năm học viên bị đánh rớt thì họ không phấn chấn nổi nữa.


“Cái gì? Đây là người thứ năm rồi đó!”


“Định mệnh, bài kiểm tra khó như vậy?!?”


“Sao tôi thấy tương lai mờ mịt quá...”


“Tôi sợ mình rớt... ba mẹ đã đặt nhiều kỳ vọng vào tôi, tôi không vào được học viện Fly chắc ba mẹ tôi thất vọng về tôi lắm...”


“Hèn gì người ta lại muốn vào học viện Fly như vậy, tôi đã hiểu vì sao người ta nói vượt qua bài kiểm tra ra ngoài đường mặc chiếc áo học viện Fly cũng phải hãnh diện làm người chói mắt, con mẹ nó, chỉ lựa học viên thôi mà cũng khắt khe như vậy.”


Phùng Lưu Khánh đứng phía trước Đỗ Tiểu Niệm nghe mọi người nói vậy thì cực kỳ hoang mang:


“Tiểu Niệm, cậu chúc cho tớ vượt qua bài kiểm tra đi, khoảng mười người nữa là đến lượt tớ rồi.”


Đỗ Tiểu Niệm phía sau khẽ vỗ vai Phùng Lưu Khánh:


“Cậu đừng căng thẳng quá, hít thở đều vào cho bình tĩnh lại đi, cậu cứ như vậy đến khi vào kiểm tra coi chừng người ta chấm rớt luôn đó.”


Phùng Lưu Khánh nhắm hai mắt, gật gật đầu:


“Phải bình tĩnh, mình phải bình tĩnh.”


Hơn mười lăm phút sau, Phùng Lưu Khánh vớt tâm trạng lo lắng bước vào phòng kiểm tra, Đỗ Tiểu Niệm đứng ngoài phòng thầm cầu nguyện trời đất cho Phùng Lưu Khánh vượt qua kiểm tra.


Một lúc sau cửa phòng kiểm tra mở ra, Phùng Lưu Khánh với gương mặt cười tươi như ánh mặt trời bước ra khỏi phòng kiểm tra, trên tay cầm một bọc giấy.


Phùng Lưu Khánh khẽ vuốt bọc giấy, tâm trạng vui tới mức muốn nhảy ra ngoài đường rồi hét to lên “Ta đã vượt qua bài kiểm tra rồi! Ha ha!” nhưng may là Phùng Lưu Khánh không làm như vậy, nếu không sẽ bị rước vô trại tâm thần.


Đỗ Tiểu Niệm đứng gần cửa nói với Phùng Lưu Khánh:


“Chúc mừng nhé!”


Phùng Lưu Khánh gật đầu, động viên Đỗ Tiểu Niệm:


“Cậu cố lên nghen, ha ha, tớ ra đằng kia chờ cậu.”


“Ừ.”


Đỗ Tiểu Niệm bước vào phòng kiểm tra, thấy bên trong có năm người, ba nam hai nữ, một người phụ nữ ngồi bên một chiếc bàn nhỏ nở nụ cười dịu dàng, trên bàn để rất nhiều đồng phục khoa chế tạo học viện Fly. Người phụ nữ còn lại thì gương mặt nghiêm nghị hơn, ngồi bên một chiếc bàn dài khác cùng hai người đàn ông, nhìn hình như là ban giám khảo. Còn một người đàn ông nữa đứng kế bên một chiếc máy màu trắng rất to.


Nhìn thấy Đỗ Tiểu Niệm bước vào, người phụ nữ ngồi bên bàn giám khảo hỏi:


“Em tên là gì?”


“Dạ, là Đỗ Tiểu Niệm.”


Người đàn ông bên phải lên tiếng:


“Em bao nhiêu tuổi?”


“Dạ, mười bảy.”


Người đàn ông bên trái:


“Trên tai em là...”


Đỗ Tiểu Niệm cười cười:


“Dạ, là máy trợ thính.”


Nghe vậy cả năm người trong phòng đều bất ngờ, hiện tại công nghệ khoa học công nghệ trên hành tinh Lục Lam rất tiên tiến, có thể kiểm tra thai nhi từ lúc còn trong bụng mẹ có vấn đề gì không, nếu có vấn đề sẽ dùng thuốc chữa trị, nên trên hành tinh Lục Lam có rất ít người bị tật hoặc khiếm khuyết.


Người phụ nữ nói:


“Đỗ Tiểu Niệm đúng không? Em qua bên kia kiểm tra năng lực chế tạo đi, chỉ cần đặt tay vào là được.”


Đỗ Tiểu Niệm “dạ” một tiếng rồi đi sang bên chiếc máy thật lớn kia, đặt tay vào, người đàn ông thì khởi động chiếc máy.


Chiếc máy run lên nhè nhẹ, Đỗ Tiểu Niệm cảm thấy như có gì đó đang nhẹ nhàng lướt qua tay mình. Sau khoảng mười giây, Đỗ Tiểu Niệm mới rút được tay ra.


Màng hình trên chiếc máy nhảy qua hàng loạt số, cuối cùng dừng lại ở con số tám.


Nhìn con số hiện lên trên màn hình, cả năm người trong phòng dường như không tin vào mắt của mình, năng lực chế tạo cấp tám? Đây là sự thật? Hay là chiếc máy này bị hư?


Năm người cùng yêu cầu Đỗ Tiểu Niệm thử kiểm tra lại lần nữa, cậu tỏ vẻ không có việc gì đặt tay lại vào máy, màng hình cũng hiện lên con số tám.


Cả năm người, nhất là ba giám khảo đều có biểu cảm bất ngờ, mơ hồ có thể nhìn thấy trong biểu cảm ấy còn có chút gì đó vui mừng.


Chỉ mới mười bảy tuổi thôi, còn trẻ như vậy đã có năng lực chế tạo cấp tám, hơn yêu cầu của học viện tới bốn bậc!


Nhớ năm nào thiên tài chế tạo Bạch Hàn Nhi làm kiểm tra của học viện Fly năng lực chế tạo cũng chỉ đạt tới cấp sáu, bây giờ xuất hiện một Đỗ Tiểu Niệm phá vỡ giới hạn của Bạch Hàn Nhi làm cho ba vị giám khảo rất vui vẻ.


Bị ba vị giám khảo dùng ánh mắt cực kỳ chói sáng nhìn mình, Đỗ Tiểu Niệm trong lòng thầm nghĩ: nếu ba người họ biết mình sắp lên tới cấp chín, không biết sẽ có biểu cảm gì đây?


Bốn chiếc áo sau khi được in tên được người phụ nữ có nụ cười dịu dàng kia đưa tận tay Đỗ Tiểu Niệm. Đỗ Tiểu Niệm nhận lấy, mỉm cười cám ơn rồi bước ra khỏi phòng.


Ba vị giám khảo bên trong phòng vẫn còn đang nói về việc Đỗ Tiểu Niệm, người đàn ông bên trái nói:


“Nhìn cậu bé kia, chắc chắn có tương lai hơn Bạch Hàn Nhi.”


“Ừm.” người đàn ông bên phải tiếp lời:


“Mới mười bảy tuổi đã đạt được cấp cao như vậy, nếu được đào tạo tốt mai sau có thể vượt qua cấp mười.”


Người phụ nữ ngồi chính giữa nói:


“Tôi nghĩ cậu ta có thể vượt qua cấp mười. Nhưng thôi đừng nói nữa, học viên tiếp theo bước vào phòng rồi kìa. ”