Chu Mẫn chỉ có thể thừa nhận sự xâm lược của Trương Phong, bản thân cô ta cũng rất nhanh đã nhập vai.
Mây mưa qua đi, Chu Mẫn nhanh chóng sửa lại quần áo tóc tai của mình, rồi nghiêm trang hỏi Trương Phong.
Advertisement
“Anh Phong, tôi xác nhận là Từ Thiên Long đã chết rồi, về phần xác nhận như thế nào thì tôi không thể nói cho anh biết được. Bây giờ, tôi đã trao mọi thứ cho anh rồi, anh ăn ngay nói thật đi, cái video kia thực sự không phải do anh sắp đặt sao?”
“Thật sự không phải, cuộc họp video kia Từ Thiên Long chỉ thông báo cho tôi trước một ngày, vốn dĩ là đàm phán với đại diện nước Đức, tôi cũng hoài nghi thân phận với cậu ấy cho nên mới đổi thành cuộc họp video nhiều bên. Video này ngoại trừ hình ảnh có vẻ mơ hồ, âm thanh cũng không giống ở bên ngoài lắm thì không có sơ hở gì, lời của cô vừa nói cũng làm cho tôi cảm thấy mông lung, người giả mạo này rốt cuộc là ai? Tại sao có thể giả vờ giống như thế?”
Trương Phong cũng không khỏi rùng mình, Chu Mẫn sẽ không nói dối, Từ Thiên Long nhất định là đã chết, hơn nữa còn có quan hệ trực tiếp với cô ta, việc này rất kỳ lạ, căn bản là không thể nào giải thích được.
“Vậy bây giờ phải làm sao bây giờ, tôi có chút sợ hãi”.
“Đừng sợ, nếu như xác định Từ Thiên Long đã chết, tôi sẽ thừa nhận cái giấy chứng tử kia là thật, đơn tư chức và hiệp nghị này đã bị tôi cố ý cản lại, không trình lên ban giám đốc, ngày mai tôi sẽ mời luật sư đến đây làm thủ tục giúp cô”.
Trên mặt Trương Phong lộ ra một tia u ám, chỉ cần nắm được Chu Mẫn trong tay, gộp cổ phần công ty của hai người lại, chắc chắn sẽ có tiếng nói tuyệt đối trong công ty. Về phần Từ Thiên Long trong video kia thì có thể mặc kệ, thời gian dài như vậy rồi mà không dám ra mặt, nhất định là không dám ra ánh sáng.
Có Trương Phong tiêm cho một mũi thuốc an thần, tâm trạng căng thẳng của Chu Mẫn đã bình tĩnh trở lại, rốt cuộc cũng đạt được mục đích, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, quả nhiên là từ trước xưa đến nay vẫn luôn không thay đổi. Tuy rằng Từ Thiên Long đã làm loãng hầu hết vốn chủ sở hữu, nhưng dựa vào quy mô của công ty Thiên Long, 8% cổ phần cũng khá nhiều, đương nhiên trong đó còn có phần của ba mẹ con dì cháu, dù sao đây cũng là do bốn người họ cùng nhau lên kế hoạch.
Chu Mẫn tham gia vào việc giết hại Từ Thiên Long còn có một mục đích nữa, đó là muốn nắm trong tay phòng hải ngoại của công ty Thiên Long. Toàn bộ đơn đặt hàng trong nhà máy giày của mình đều đến từ công ty Thiên Long, thời điểm Từ Thiên Long còn sống, vì không muốn các cổ đông khác lời qua tiếng lại nên anh ta vẫn luôn kiểm soát số lượng đơn đặt hàng của nhà máy giày, điều này làm cho cô ta cực kỳ khó chịu. Cô ta và Từ Thiên Long đến được với nhau là do một tay cô của mình sắp xếp, không có chút tình cảm gì, bây giờ, tất cả mục đích đã đạt được, nhà máy giày cũng có thể phát triển nhanh chóng.
Quê quán của Tô Chính Khôn ở thành phố Tân Dương, cách thành phố Đông Giang không đến hai trăm kilomet, là một thành phố cấp quận thuộc quyền quản lý của thành phố Đông Giang, gần với biển Đông, cho nên nền kinh tế ngư nghiệp ở đây khá phát triển, mấy thế hệ nhà Từ Chính Khôn đều làm ngư dân.
Sáng sớm ngày hai mươi tám tháng chạp, Tô Chính Khôn lái xe dẫn theo vợ chồng Ngô Hạo và Tô Cẩn Nghiên xuất phát từ Đông Giang, mất khoảng hai giờ để đi đến thôn Tô Gia ở ngoài bờ biển.
Lúc trước, vào lễ mừng năm mới, Lý Mai cũng phải đi về, nhưng năm nay bà ta phải ở nhà giúp con trai mình trông con nhỏ, Tô Chính Khôn lái một chiếc xe việt dã trong nước, trong nhà còn có một chiếc xe con của Đức. Bình thường, hai chiếc xe này đều do hai vợ chồng Hồ Á Kiệt lái, Tô Chính Khôn cũng chỉ sử dụng một chút khi muốn về quê.
Thôn Tô Gia là một làng chài cách bờ biển rất gần, ở nhà cũng có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ, nơi này, thôn dân đều vô cùng giàu có, mọi người đều xây dựng những ngôi nhà nhỏ kiểu phương Tây. Nhóm ngư dân chẳng những rời bến đánh cá mà còn kinh doanh du lịch ngư dân như tiếp đãi du khách đến thưởng thức hải sản, cho họ trải nghiệm niềm vui thích khi bắt hải sản biển.
Bố mẹ Tô Chính Khôn và em trai Tô Chính Hùng ở cùng một chỗ, trong nhà kinh doanh một khách sạn nhỏ bình dân, lễ mừng năm mới cũng không có khách khứa gì.
Ngô Hạo vừa mới bước vào cửa đã được sắp xếp cho đi quỳ bái ông nội, bà nội với Tô Cẩm Nguyệt. Bởi vì khi bọn họ kết hôn, thân thể hai ông bà không tiện nên không thể tham gia.
“Cháu chào ông nội, bà nội”
Ngô Hạo cũng không hiểu phong tục của nơi này, cho nên sau khi quỳ bái xong thì lên tiếng chào hỏi.
Hai ông bà lão đều đã hơn bảy mươi tuổi, nhìn qua thì thân thể cũng không tệ lắm, chỉ là lỗ tai không được tốt, cũng không biết có nghe được câu thăm hỏi ân cần của Ngô Hạo hay không, chỉ thấy hai người họ mỉm cười, sau đó lấy ra hai bao lì xì đặt lên tay bọn họ.
“Cảm ơn ông bà”.
Bao lì xì khá dày, Ngô Hạo ước lượng tầm vài nghìm tệ. Hắn thầm nghĩ, người ở nơi này thật nhiều tiền.
“Không phải thằng hai nói đứa nhỏ này là một tên ăn mày không thể nói chuyện sao. Bố thấy tên nhóc này không những đẹp trai mà miệng cũng ngọt, lừa gạt chúng ta như vậy làm gì?”
Nghi thức vừa xong, ông nội đột nhiên mở miệng chất vấn Tô Chính Hùng, chẳng những Ngô Hạo cảm thấy không được tự nhiên mà những người khác cũng thật xấu hổ.
Vẫn là Tô Cẩn Nghiên thông minh, cô ta vội vàng ghé vào tai ông nội, lớn tiếng nói: “Ông nội, anh rể vì bị bệnh cho nên mới tạm thời không thể nói chuyện được, bây giờ đã tốt rồi ạ”.
“À, vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi, đứa nhỏ này nhìn thôi đã thấy vui vẻ, Cẩm Nguyệt nhà chúng ta thật có phúc”.
Ông lão cười không thành tiếng, thế nhưng Ngô Hạo rõ ràng cảm nhận được thái độ của một nhà chú hai đối với mình và Cẩm Nguyệt là kinh thường và coi nhẹ.
Chú hai Tô Chính Hùng năm mươi tuổi, kết hôn còn sớm hơn so với Tô Chính Khôn, sinh được ba đứa nhỏ, đứa thứ nhất là Tô Bằng hai mươi bảy tuổi, đứa thứ hai là Tô Hổ hai mươi lăm tuổi, đều đã kết hôn, còn đứa thứ ba là con gái, tên Tô Thuý, là giáo viên trong nhà trẻ ở thôn.