Cuối cùng cũng nghe được tiếng của xe cứu thương, chỉ mười mấy phút ngắn ngủi đã khiến Ngô Hạo mệt muốn chết.
Xe buýt và xe cứu thương gặp nhau, Ngô Hạo trực tiếp cõng cậu nhóc xuống dưới, dưới sự trợ giúp của các y tá, cậu nhóc được đẩy vào xe cứu thương.
Nhìn xe cứu thương quay đầu lao đi, Ngô Hạo mới phát hiện toàn thân mình đã ướt đẫm.
Advertisement
“Cậu nhóc, cảm ơn cậu”.
Lái xe là một ông chú trung niên hơn bốn mươi tuổi, xuống xe cầm tay Ngô Hạo.
Không đợi lái xe nói hết lời, Ngô Hạo đã lắc đầu: “Không cần cảm ơn cháu, cậu quân nhân kia còn không biết có thể sống sót hay không, chú đi nhanh lên, đến cục cảnh sát bảo mọi người làm chứng cho cậu ta, không thể để máu anh hùng chảy vô ích được”.
“Đúng đúng đúng, tôi đã báo cảnh sát, cảnh sát yêu cầu chúng tôi lái xe đến cục cảnh sát”.
Tài xế nói xong liền lên xe, Ngô Hạo cũng trở về vị trí của mình.
“Soái ca, tôi tên là Phùng Viện Viện, cảm ơn anh vừa rồi đã ra tay giúp đỡ, có thể add Wechat không?”
Cô gái bên cạnh đã dần dần thoát khỏi sự sợ hãi, đưa di động tới trước mặt Ngô Hạo.
“Xin lỗi, tôi hơi mệt, để tôi nghỉ ngơi một chút đã”.
Mặc dù cơ thể Ngô Hạo sau nửa năm rèn luyện đã rắn chắc hơn rất nhiều, nhưng ban đầu thể chất vẫn yếu hơn người bình thường một chút, cộng thêm vừa rồi đối mặt với đám cướp cầm dao rất khẩn trương, sau đó lại cõng cậu nhóc mười mấy phút, bây giờ cả người hắn không có một chút sức lực nào.
“Vậy đợi chút nữa xuống xe mời anh ăn bữa cơm được không?”
Ngô Hạo khoát tay nhắm mắt lại, trong lòng còn nghĩ về sau phải tăng cường độ rèn luyện lên. Hôm nay là lần đầu tiên thực chiến mà đã không chịu nổi như thế, đối mặt với năm tên cướp, ban đầu có chút khiếp đảm, nếu như không phải cậu quân nhân kia ra mặt, chỉ sợ chưa chắc mình đã có dũng khí đứng ra, căn bản cũng không nắm chắc sẽ đánh thắng mấy tên cướp cầm dao đó.
Xe buýt đi khoảng mười lăm phút lại ngừng, hai cảnh sát đi lên. Bên ngoài có hơn mười chiếc xe cảnh sát phóng qua, hiển nhiên là đi đuổi bắt mấy tên cướp kia.
Hai cảnh sát đi lên liền bảo xe bus tiếp tục khởi hành, sau đó hỏi thăm nhân viên soát vé, vị trí của Ngô Hạo ở phía sau, cũng không nghe được nội dung.
Rất nhanh xe bus đã vào trong huyện, trực tiếp lái vào cục cảnh sát.
Tất cả hành khách đều đã ghi danh, bởi vì trên xe bus có camera, thời gian cảnh sát hỏi mỗi người để lấy lời khai rất ngắn, chỉ có Ngô Hạo sau khi ghi danh xong lại được hai cảnh sát dẫn riêng tới văn phòng.
“Đồng chí Ngô Hạo, lần này anh vô cùng bình tĩnh tỉnh táo, anh dũng quả cảm trong vụ cướp lớn, không quan tâm đến an toàn của mình mà kiên quyết chống lại đám cướp, đảm bảo tính mạng an toàn và tổn thất tài sản ở mức độ tốt nhất cho quần chúng nhân dân, tôi đại diện cho cảnh sát thể hiện sự biết ơn với anh”.
Một cảnh sát 37-38 tuổi vừa vào cửa đã chào Ngô Hạo một cái.
Hắn có chút xấu hổ: “Đừng đừng đừng, đừng nói như vậy, tôi chỉ giúp đỡ đồng chí quân nhân kia thôi, không cao thượng như anh nói đâu, vị quân nhân kia mới là anh hùng, nếu không phải cậu ta ra mặt, tôi cũng không dám đứng ra. Đúng rồi anh cảnh sát, người anh em quân nhân kia bây giờ thế nào?”
“Tình hình của chiến sĩ kia không quá khả quan, đang cấp cứu ở bệnh viện nhân dân, nhưng mà anh yên tâm, lãnh đạo huyện đã tự mình tới bệnh viện, tập trung tài nguyên chữa bệnh tốt nhất để cứu chữa. Quân khu tỉnh cũng đã phái máy bay trực thăng đến đây, chuẩn bị đưa cậu ấy lên tỉnh”.
“Vậy là tốt rồi, không có việc gì thì tôi đi đây”.
“Không được đâu đồng chí, đài truyền hình huyện chuẩn bị phỏng vấn anh, bọn họ đang ở bệnh viện nhân dân chờ đợi kết quả cứu chữa chiến sĩ kia, bây giờ anh đi cùng chúng tôi đi”.
“Xin lỗi, tôi không tiếp nhận bất kỳ phỏng vấn gì, chuyện này dừng ở đây thôi, là một công dân hợp pháp, chắc cảnh sát không có quyền hạn chế hành vi của tôi chứ?”
Ngô Hạo không muốn xuất hiện trước ống kính truyền thông lúc này, hắn còn muốn trả thù đám người Chu Mẫn, những người đó vô cùng tinh ranh, cơ thể này trông khá giống Từ Thiên Long, rất dễ thu hút sự chú ý của bọn họ. Bây giờ thực lực của mình còn kém người ta quá xa, không cẩn thận sẽ bị đối phương giết chết lần nữa.
Thái độ của Ngô Hạo khiến cảnh sát rất kinh ngạc, đúng là xã hội này không có nhiều người không muốn nổi tiếng, đây là cơ hội tốt biết bao, bây giờ mạng lưới truyền thông phát triển như thế, chỉ cần cảnh sát vừa công bố tin tức, Ngô Hạo sẽ lập tức nổi tiếng, độ hot từ từ dâng lên, các loại lợi ích cũng theo đó mà đến, muốn không phát tài cũng khó khăn.
“Đồng chí Ngô Hạo, anh lo đám cướp sẽ trả thù sao. Điều này anh yên tâm, những người kia đều đã bị bắt, bọn họ có mọc cánh cũng khó thoát. Đương nhiên, cảnh sát chúng tôi tôn trọng mong muốn bảo vệ quyền riêng tư của anh, nhưng sau khi kết án sẽ có khen thưởng với những người liên quan, mong anh giữ liên lạc với chúng tôi”.
“Không cần, tôi không ở Hồng Nguyên lâu lắm, làm xong việc sẽ đi”.
Trong lòng Ngô Hạo còn có khúc mắc về chuyện bố mẹ vứt bỏ mình, cũng có ấn tượng không tốt với khu vực Hồng Nguyên, nếu như không phải chuyển hộ khẩu làm hộ chiếu, có lẽ hắn sẽ không bao giờ trở về.