Sau khi mang bát mì tôm trứng cho Ngô Hạo, Tô Cẩn Nghiên ngờ vực hỏi bố.
Tô Chính Khôn gãi đầu: “Bố cũng đang đau đầu vấn đề này đây. Thằng bé có thẻ căn cước công dân, lúc nãy bố hỏi cậu ta có muốn về nhà không thì cậu ta lại lắc đầu, bảo đến nhà tình thương cũng không chịu, phải làm sao đây?”
Ngô Hạo nghe thấy cuộc đối thoại của hai bố con thì vội vàng đặt đũa xuống, đứng dậy cầm giấy gọi món và bút lên viết.
Advertisement
“Chú ơi, cháu không bị khờ đâu, trước đây bị bệnh nên đầu óc có chút vấn đề nhưng bây giờ đã bình thường lại rồi. Cháu rời nhà đã khá lâu, tạm thời chưa muốn về, mong chú hãy thu nhận cháu. Cháu có thể bưng bê, rửa bát cho chú, không cần trả công đâu ạ, khi nào sức khỏe bình phục hoàn toàn cháu sẽ đi ngay. Hôm nay cảm ơn mọi người đã giúp đỡ cháu, cả nhà đều tốt bụng cả”.
Chữ viết của Ngô Hạo ban đầu còn nghiêng nghiêng vẹo vẹo nhưng càng viết càng lưu loát, những dòng chữ đẹp đẽ được viết theo phong cách hành thư nổi bần bật trên giấy khiến ba bố con ngơ ngác nhìn. Trình độ văn hóa của người đàn ông ăn mày này chắc chắn không thấp.
“Cậu muốn ở lại sao?”
Tô Chính Khôn hỏi.
Ngô Hạo chỉ đành gật đầu. Gia đình này rất tốt bụng, hắn phải tạm thời nương tựa họ đến khi cơ thể bình phục thì mới có vốn liếng để đi làm kiếm tiền, chứ không thì nhặt đồ ăn thức uống, lượm ve chai sao mà đủ một ngày ba bữa, không biết phải đợi đến năm tháng nào mới vực dậy được.
“Bố ơi, cho anh ta ở lại đây đi. Vừa hay chị hai làm có một mình, bưng bê rồi lại thu tiền, nhiều quá làm không xuể. Mẹ đi trông trẻ cho chị dâu chưa về được ngay đâu, có người giúp thì đỡ được phần nào cho bố và chị”.
“Ý Cẩm Nguyệt thì sao?”
Tô Cẩm Nguyệt cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Được, vậy cậu ở lại đây đi. Phía sau quầy thu ngân có một cái giường xếp, từ nay về sau cậu ngủ trong quán nhé. Tôi sẽ không bắt cậu làm không công đâu, tạm thời hai nghìn tệ một tháng đi, tôi cũng chỉ mở một quán cơm nhỏ thôi, không thể trả lương quá nhiều”.
Cuối cùng Tô Chính Khôn quyết định sẽ thu nhận Ngô Hạo, vì người này ở công viên đã mấy năm mà chưa nghe nói từng làm chuyện xấu nào cả.
“Không nói nhiều, quyết định vậy đi. Ăn đi nào, để lâu kẻo nguội”.
Tô Chính Khôn ghì hắn xuống ghế.
Tô Cẩn Nghiên tò mò ngồi vào bên cạnh: “Ngô Hạo, tôi thấy trong thẻ căn cước công dân ghi anh là người Tây Xuyên, năm nay hai mươi bốn tuổi, có thể cho tôi biết trình độ học vấn của anh được không?”
Câu hỏi này làm khó Ngô Hạo quá.
Đối với câu hỏi của Tô Cẩn Nghiên, Ngô Hạo nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng vẫn viết hai từ cấp ba lên giấy. Dù sao hắn cũng không thể nói mình là thạc sĩ được, nói ra đố ai tin. Trên thẻ căn cước công dân ghi mới vừa tròn hai mươi bốn tuổi, mà hắn ở công viên Tân Hải hết năm, sáu năm, tốt nghiệp cấp ba sẽ hợp lý hơn.
“Vậy anh còn nhớ người nhà không? Anh tới đây bằng cách nào?”
Tô Cẩn Nghiên tiếp tục hỏi, muốn hỏi cho ra lẽ.
“Không nhớ lắm, chỉ nhớ là có mẹ, tôi theo mẹ đi tàu hỏa tới đây, còn lại không còn nhớ gì cả”.
Đây không phải là nói dối, trong trí nhớ của Ngô Hạo quả thật chỉ có những đoạn ký ức đó.
Không hỏi được nhiều thông tin, ba bố con Tô Chính Khôn cũng không nán lại lâu, đóng cửa quán rồi đi ngay. Nhà ông ấy ở ngay khu dân cư gần đó, chỉ đi mất mấy phút.
Cuối cùng cũng không phải ngủ dưới hầm cầu nữa, Ngô Hạo vô cùng biết ơn gia đình Tô Chính Khôn, nhưng muốn người ta không ghẻ lạnh với mình thì còn phải chăm chỉ để họ có thiện cảm, như vậy mới trụ được ở đây, không đến mức phải đi lang thang lần nữa. Bởi lẽ lòng thương hại của con người là có hạn, đâu ai muốn nhận một kẻ lang thang ham ăn biếng làm lâu dài.
Nằm trên giường xếp, Ngô Hạo bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai của mình. Trước hết đương nhiên là thích nghi với công việc ở quán cơm sớm nhất có thể, mấy chuyện đơn giản như bưng bê, rửa bát có lẽ làm được. Thứ hai là khả năng nói, rối loạn ngôn ngữ gây ra do không nói chuyện trong thời gian dài không thể phục hồi trong thời gian ngắn, phải kiên trì tập nói. Thứ ba là khôi phục thể lực, thân xác hiện tại gầy như que củi, chẳng những yếu như sên mà đi bộ lâu chút thôi cũng thấy mệt rồi. Muốn cơ thể cường tráng trở lại cũng phải mất một quá trình huấn luyện vừa dài vừa gian khổ.
Còn về công ty Thiên Long, mặc dù gần trong gang tấc nhưng hiện giờ nó đã không còn thuộc về anh. Dù công ty đã bị những con khốn nạn Chu Mẫn, Vân Yên kia chiếm đoạt thì hắn cũng không thể làm gì, đành chờ sau này vươn lên, tính sổ với mấy ả thôi.
Mới 6 giờ sáng Tô Chính Khôn đã đến quán, thấy Ngô Hạo muốn dậy thì vội vàng nói: “Cậu cứ ngủ đi, quán không bán buổi sáng, tôi tới công viên chạy bộ rồi về lái chiếc xe ba bánh đi chợ mua đồ ăn, Cẩm Nguyệt sẽ mang đồ ăn sáng qua cho cậu”.
Ngô Hạo cũng muốn chạy bộ nhưng sức khỏe không cho phép, mỗi việc đi thôi cũng khó khăn rồi chứ đừng nói là chạy bộ. Bồi bổ lại một thời gian rồi tính.
Sau khi Tô Chính Khôn đi, Ngô Hạo không ngủ mà tìm cây chổi và khăn lau bắt đầu quét dọn, vệ sinh, đồng thời tập nói.
Ngày mới đã bắt đầu như thế, cuộc đời của Ngô Hạo cũng bắt đầu thay đổi.
Trung tâm thương mại ở đường Đông Phong là khu vực sầm uất nhất thành phố Đông Giang, tòa nhà Thiên Long nằm ngay chính giữa trung tâm thương mại. Tòa nhà có ba mươi hai tầng, tổng diện tích gần một trăm nghìn mét vuông, là nơi đặt trụ sở chính của tập đoàn Thiên Long. Có điều chỉ có ba tầng cao nhất là khu vực làm việc của tập đoàn, những tầng bên dưới đều cho thuê, có trung tâm mua sắm, khách sạn, rạp phim, ngân hàng,.v.v…