“Anh không cần biết chuyện này.
” Phong Thiên Tuyết thuận miệng nói, “Anh chỉ cần đóng giả một chút thôi, cũng đâu phải là thật.
”
“Sao có thể như vậy được?” Dạ Chẩn Đình thuận nước đầy thuyền, “Chẳng may đối phương là một nhân vật hung ác, sau này trả thù tôi thì sao?”
“Đó là ông chủ của tôi.
” Phong Thiên Tuyết thành thật khai báo.
“Không thể nào, ông chủ của cô lại thích cô?” Dạ Chấn Đình liếc nhìn cô với vẻ khinh thường, “Cô dậy thì không thành công thế này, chẳng lẽ mắt anh ta mù?”
Phong Thiên Tuyết cảm thấy mình thật sự suy nghĩ nhiều, Dạ Chẩn Đình tuyệt đối sẽ không nói với mình như vậy.
“Hơn nữa, ông chủ của cô xuất sắc như vậy.
Cô được anh ta thích, đáng lẽ phải cảm động đến rơi nước mắt mới đúng, sao lại muốn từ chối?” Dạ Chẩn Đình cố ý hỏi cô.
“Tôi không trêu chọc nổi nhân vật lớn như vậy,…” Phong Thiên Tuyết thở dài, “Bây giờ anh ta thấy mới mẻ, chờ sau này chơi chán lại đá tôi đi, đến lúc đó tôi đi đầu mà khóc đây?”
“Hơn nữa, anh ta luôn vui buồn thay đổi thất thường, quả thật chính là tên biến thái.
Ai biết anh ta có thể có sở thích gì kỳ lạ không? Mạng sống quan trọng hơn, tôi vẫn nên cách xa anh ta một chút!”
Dạ Chẩn Đình cạn lời, anh không hiểu cô đang nghĩ gì trong đầu nữa.
“Quyết định vậy đi, đợi khi nào cần thì tôi sẽ gọi điện cho anh.
Anh yên tâm đi, anh giả vờ làm bạn trai tôi một lần thì cứ trừ lương một ngày của tôi là được.
”
“Câm miệng, địa chỉ nhà cô là gì!”
“Đường Hạnh Phúc, nhà số 32”
Phong Thiên Tuyết có cảm giác như mình đã bị call boy ghét bỏ rồi, anh xị mặt ra, chẳng buồn để ý đến cô nữa.
Về đến nhà, thím Chu vẫn đang ngồi xem TV ở phòng khách, lẳng lặng đợi Phong Thiên Tuyết về.
Thấy cô về đến nhà rồi thì bà vội vàng bưng bát canh hạt sen ngân nhĩ đã được hầm sẵn ra.
Phong Thiên Tuyết uống một bát canh lớn, sau đó dùng cánh tay còn lành của mình ôm lấy thím Chu, rồi về phòng mình tẩy trang, đi ngủ.
Mai là thứ hai rồi, cô được quay lại công ty để đi làm.
Phong Thiên Tuyết vẫn luôn nhớ kỹ sứ mệnh của bản thân, tuần này có phải nghĩ cách nào đó để trả con chip lại.
Đêm đó, Phong Thiên Tuyết ngủ rất ngon, vậy nên sáng hôm sau cô cũng dậy sớm, hôn ba bé con rồi cầm sữa đậu nành và bánh bao, vội vàng chạy xuống lầu, lên xe bus để đi làm.
Nghỉ nhiều ngày như vậy rồi, bây giờ được quay lại với cuộc sống bình thường, Phong Thiên Tuyết thầm cảm thấy rất yên tâm, như thế này có thấy an toàn hơn.
Kiểu sinh hoạt này mới có vẻ chân thật này.
Còn mấy thứ như đêm đấu giá, vòng cổ hồng ngọc trị giá một trăm triệu, chủ tịch ma quỷ, bá đạo, lạnh lùng gì đó…
Những thứ đó đều là một giấc mơ, sau khi tỉnh dậy thì phải quay lại với cuộc sống thật sự thôi.
Phong Thiên Tuyết đến phòng an ninh sớm hơn mười phút để thay quần áo, nhưng quản lý bộ phận an ninh lại thông báo với cô: “Tiểu Phong, cô bị điều đi chỗ khác rồi, lên phòng nhân sự nhận quyết định thuyên chuyển rồi qua bộ
phận mới để nhậm chức đi.
”
“Hả?”