Một người ngây thơ như anh ta chỉ cảm thấy đây là một công việc rất vẻ vang.
Nhưng Phong Thiên Tuyết thì lại thầm cảm thấy hơi thất vọng, thật ra thì công việc mới này của cô chỉ khác bảo vệ ở một chỗ là đi bộ ít hơn mà thôi.
“Phong Thiên Tuyết, chào mừng cô!”
Người phụ trách việc huấn luyện người mới là một thư ký cao cấp ngoài bốn mươi tuổi, là một chị gái rất sáng sủa, có kinh nghiệm tên là Văn Ly:
Giọng nói của cô ấy rất nghiêm túc nhưng vẫn có vẻ thân thiết, lúc này cô ấy đang nói cho Phong Thiên Tuyết nghe về một số việc quan trọng.
“Sau đó tôi sẽ bảo một đồng nghiệp khác đến hướng dẫn cô về những gì cô cần làm ở vị trí làm việc mới này, cô hãy học tập cho tốt, mong là cô sẽ sớm vào cương vị của mình”
“Trừ việc thay đổi cương vị thì tiền lương của cô cũng sẽ được tăng lên từ tám nghìn thành mười tám nghìn, sau khi được nhận làm nhân viên chính thức thì sẽ là hai mươi lăm nghìn, cô sẽ được nhận làm nhân viên chính thức sau một tháng kể từ ngày hôm nay”
“Gì cơ?” Phong Thiên Tuyết ngạc nhiên: “Chị nói là sau khi được nhận làm nhân viên chính thức thì lương của tôi sẽ là hai mươi lăm nghìn à? Tôi không nghe nhầm chứ?”
“Không” Văn Ly mỉm cười: “Bây giờ cô là nhân viên mới, sau này cứ từ từ mà học tập, tiền lương sẽ còn tăng lên nữa.
Sếp Dạ luôn đối xử rất tốt với các nhân viên của mình”.
“Vâng, vâng, tôi sẽ học tập thật chăm chỉ, cảm ơn cô!”
Phong Thiên Tuyết nắm chặt tay lại, ra hiệu cố lên với bản thân mình.
Nụ cười trên gương mặt cô lúc này xán lạn y như ánh mặt trời ngoài cửa sổ vậy.
Lúc này, cô nhớ đến Dạ Chẩn Đình, cô sẽ không bao giờ gọi người đó là ma quỷ, là đồ hèn hạ nữa, từ nay anh sẽ là Dạ Đáng Yêu.
Hôm nay, Phong Thiên Tuyết dành cả ngày để học tập những việc cần làm ở chức vị mới, mãi đến bốn giờ chiều cô mới nghỉ giải lao.
Văn Lỵ dẫn cô đi đưa tài liệu vào phòng họp, trên đường đi, cô ấy trịnh trọng dặn dò cô.
“Đặt tài liệu xuống bàn xong là phải rời đi ngay, không được quấy rầy cuộc họp của hội đồng quản trị
“Làm việc phải nhẹ nhàng, không được tạo ra tạp âm”.
“Mấy ngày nay tâm trạng chủ tịch không được tốt lắm, cô đừng có chọc tức sếp.
Nếu không là cả công ty sẽ phải chịu khổ teo đấy.
”
“Vâng” Phong Thiên Tuyết ôm hộp tài liệu đi theo sau Văn Ly.
Văn Ly gõ cửa, sau khi được cho phép, cô ấy lập tức dẫn Phong Thiên Tuyết đi vào phòng họp.
Mở cửa ra, Phong Thiên Tuyết đã bị cảnh trước mắt dọa sợ, căn phòng này có trần nhà cao khoảng chừng năm, sáu mét, màu sắc trang nhã, vừa nghiêm túc lại vừa trang nghiêm, khiến mọi người có cảm giác áp lực, khó thở.