Hai người vừa đi đến cửa thì bỗng nhiên cánh cửa lớn của phòng họp được mở ra.
Hai người vệ sĩ bước vào trước, sau đó Dạ Chẩn Đình mặc âu phục màu đen đi vào, dáng người cao ngất và khí thế mạnh mẽ trên người anh khiến cho
mọi người có cảm thấy khó thở vì sợ hãi.
Phong Thiên Tuyết thấy anh thì chỉ thấy có tật giật mình, cực kỳ bối rối.
“Chủ tịch!” Văn Ly cung kính chào hỏi, đồng thời còn kéo Phong Thiên Tuyết đứng sang một bên.
Phong Thiên Tuyết chỉ cảm thấy nhịp tim mình tăng nhanh, cô chẳng kịp nghĩ gì nhiều, chỉ có thể cẩn thận nhìn lén về phía Dạ Chấn Đình, thầm đoán xem bây giờ anh đã điều tra đến nhà cô chưa.
Vẻ mặt Dạ Chấn Đình rất lạnh lùng, anh không chớp mắt, cũng chẳng nhìn về phía cô mà cứ thế đi thẳng về ghế ngồi của chủ tịch.
“Chủ tịch!”
Các thành viên của hội đồng quản trị cung kính chào hỏi.
Mà toàn bộ những nhân viên khác trong phòng cũng cúi đầu xuống chào anh.
Dạ Chấn Đình gật đầu đáp lại, sau đó ngồi xuống chiếc ghế màu đen của chủ tịch
Văn Ly kéo Phong Thiên Tuyết, nhanh chóng ra khỏi phòng.
Vào khoảnh khắc bước chân ra khỏi văn phòng, Phong Thiên Tuyết nghe thấy giọng nói của Dạ Chấn Đình vang lên: “Các thành viên của hội đồng quản trị cứ yên tâm, tôi đã điều tra ra được vị trí hiện tại của con chip rồi, tôi sẽ lấy nó về trước sáng mai”.
“Tốt quá!”
Các thành viên của hội đồng quản trị vỗ tay hoan hô.
Phong Thiên Tuyết chỉ có cảm giác tê hết cả da đầu, thôi xong rồi, xem ra cấp dưới của Dạ Chấn Đình lại tìm thấy ba đứa bé con, chắc chắn là lần này thân phận của ba đứa sẽ bị lộ mất…
Làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ?
“Phong Thiên Tuyết, cô đang làm gì thế?” Văn Ly nghiêm túc quát khẽ: “Đang trong giờ làm việc mà cô cứ như mất hồn vậy? Nếu cô cứ thế này thì không thể làm việc ở văn phòng của chủ tịch quá một ngày đầu”
“Xin lỗi, tôi.
”
“Vào nhà vệ sinh rửa mặt, điều chỉnh lại tâm trạng rồi đến phòng đào tạo để gặp tôi.
”
“Vâng, cảm ơn chị Văn”
Phong Thiên Tuyết vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, thấy trong này không có ai, cô vội vàng lấy điện thoại ra gọi điện cho thím Chu.
“Alo, cô chủ.
”
“Thím Chu, trong nhà sao rồi?”
“Hả? Sao gì cơ?”
Thím Chu không hiểu gì cả:
“Tôi đang luộc đậu đỏ, định tối nay nấu đồ ngọt cho mọi người ăn.
”
“Không phải, ý tôi là.
.
”
Phong Thiên Tuyết đang định hỏi cụ thể hơn, nhưng rồi cô nghĩ lại, nếu thím Chu đã có tâm trạng để nấu đồ ngọt rồi thì chứng tỏ trong nhà cũng chẳng có chuyện gì quá nghiêm trọng.
Vậy nên cô cũng đổi lại cách nói chuyện:
“Không sao là tốt rồi, tôi cúp máy trước đây.
”
“Ừ” Thím Chu đang mải nấu nướng, cũng không để ý quá nhiều đến sự khác thường của cô.