Rõ ràng thím Chu đã bán đồ trang sức đi để bù vào chi phí trong nhà.
Phong Thiên Tuyết cảm thấy bản thân thật vô dụng, bao nhiêu năm nay thím Chu vất vả chăm sóc cô và các con, cô không có tiền trả lương cho thím Chu còn để thím phải bù thêm tiền…
Phong Thiên Tuyết cực kỳ áy náy, cô lập tức mở máy tính lên mạng tìm việc làm part time.
Bây giờ có rất nhiều cơ hội, chỉ cần chăm chỉ một chút thì không sợ chết đói.
Chạy Grab, đi giao đồ ăn…
Hình như những công việc này đều không ổn, cô không có xe, thậm chí là xe điện để giao đồ ăn cô cũng không mua nối.
Còn có thể làm gì nữa đây?
Cô đang suy nghĩ thì bỗng thấy một quán bar tuyển ca sĩ, yêu cầu có giá trị nhan sắc cao, dáng chuẩn, biết chơi nhạc cụ, mỗi tiếng được hai trăm tám mươi đồng!
Quán bar này mới mở nên chắc cũng khá đơn thuần, khách đến đó để nghe nhạc, uống rượu, tán gẫu, chơi game và chơi trò quan hệ mập mờ…
Không cùng cấp bậc với nơi nổi tiếng như Dạ Sắc.
Do đó quán bar đơn thuần kiểu này cũng không có nhiều chuyện vớ vẩn.
Hơn nữa sẽ không gặp “con nợ trai bao”.
Phong Thiên Tuyết lập tức làm hồ sơ ứng tuyển rồi nộp.
Cô học piano từ nhỏ, đã qua cấp mười từ lâu, còn đạt được rất nhiều giải thưởng quốc tế, chỉ là những thứ này đều chỉ là sở thích.
Cô chưa bao giờ nghĩ một ngày nào đó mình sẽ kiểm tiền từ môn nghệ thuật này!
Sau khi suy nghĩ, Phong Thiên Tuyết gọi điện đến hỏi dựa theo thông tin trên thông báo tuyển dụng.
Có lẽ đối phương mới mở quán bar nên rất cần người, lập tức trả lời: “Khoảng tám giờ tối nay cô có thể đến đây thử, nếu phỏng vấn thành công thì có thể đi làm luôn”
“Vậy các anh thanh toán thù lao theo ngày à?”
“Có thể thanh toán theo ngày, chỉ cần cô xinh đẹp, hát hay thì thù lao có thể thương lượng”
“Được, tám giờ tối tôi sẽ có mặt đúng giờ, cảm ơn anh!”
Cô vừa cúp máy thì bên ngoài vọng lại tiếng bọn trẻ: “Mẹ về chưa ạ?”
“Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo, Tứ Bảo!”
Phong Thiên Tuyết nhanh chóng đi ra.
“Mẹ!” Ba bé con chạy nhanh tới lao vào vòng tay cô, Tiểu Tứ Bảo bay loanh quanh trên đầu cô gọi “mẹ, mẹ”!
“Tam Bảo, con lại mang Tiểu Tứ Bảo đến nhà trẻ à?”
Phong Thiên Tuyết hôn lên khuôn mặt bầu bĩnh của Nguyệt Nguyệt.
“Nó bay vào cặp con rồi trốn trong đó, đến trường con mới phát hiện ra.
”
Nguyệt Nguyệt chu cái miệng hồng nhỏ nhắn giải thích.
“Cô giáo không phê bình con, vì Tiểu Tứ Bảo không ảnh hưởng đến việc học của các bạn, còn chơi trò chơi cùng các bạn nên ai cũng thích nó.
”