“Đương nhiên không có vấn đề gì, cô cầm lấy mà dùng”.
Anh Đông đồng ý một cách sảng khoái.
Đúng lúc này, tài khoản của quán bar lại nhận được một khoản tiền boa khác dành cho Phong Thiên Tuyết, chín mươi chín nghìn chín trăm chín mươi chín tệ!
“Trời ạ, phát tài rồi, phát tài rồi” Phong Thiên Tuyết mừng rỡ như điên.
“Là tiền boa từ cậu Đoạn” Anh Đông nhìn tài khoản và cười nói, “Cậu ấy đang
bên ngoài, có muốn đi uống một ly với cậu ấy không?
“Hả? Là người bạn ngồi bên cạnh anh sao?” Phong Thiên Tuyết rất tò mò, “Anh ta làm gì vậy?”
“Cậu ấm nhà giàu” Anh Đông mỉm cười đầy khinh thường, “Chẳng phải hai người đã quen biết nhau từ trước rồi sao? Đừng giả bộ trước mặt tôi nữa”
Phong Thiên Tuyết lập tức ngây ngẩn cả người khi nghe thấy câu này, chẳng lẽ anh ta thật sự là “con nợ trai bao” ư?
“Đi thôi? Đi mời thần tài một ly” Anh Đông đưa cho Phong Thiên Tuyết một ly rượu đỏ.
“Không cần” Phong Thiên Tuyết lắc đầu, “Tôi còn phải nhanh chóng về nhà, anh cảm ơn họ thay tôi nhé”
Nói xong, cô đeo ba lô và rời đi từ cửa sau…
Anh Đông nhìn theo bóng lưng của cô, khóe môi nở một nụ cười lạnh lùng thần bí…
“Người đẹp, tôi chờ cô lâu rồi, cùng đi uống một ly đi”
Một chàng trai trẻ chặn Phong Thiên Tuyết ở ven đường, ánh mắt nóng bỏng của anh ta quyến luyến trên người cô.
“Xin lỗi, anh nhận nhầm người rồi”
Phong Thiên Tuyết cúi đầu, định đi lướt qua người anh ta nhưng lại bị vệ sĩ của anh ta ngăn lại.
“Cô dám không nể mặt cậu Tần của chúng tôi à?” Tên vệ sĩ kia bày ra vẻ mặt hung tợn.
“Câm miệng!” Chàng trai trẻ lạnh lùng quát, “Sao lại ăn nói với người đẹp như
vậy?”
Chàng trai lập tức bước đến trước mặt Phong Thiên Tuyết và nói một cách chân thành, “Đừng lo lắng, tôi không phải kẻ xấu, tôi chỉ muốn kết bạn với cô mà thôi.
”
“Tôi có việc phải về nhà” Phong Thiên Tuyết tránh anh ta và đi lướt qua bên cạnh.
“Không nể mặt chứ gì?” Chàng trai đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, “Vậy thì đừng trách tôi dùng biện pháp mạnh”.
Nói xong, anh ta tiến đến túm lấy Phong Thiên Tuyết và lôi lên xe…
“Buông tôi ra.
.
” Phong Thiên Tuyết vội vàng vùng vẫy.
“Bip bip!”
Tiếng còi xe đột nhiên vang lên, tiếp theo là ánh đèn chói lọi chiếu thẳng vào mắt chàng trai.
“Mẹ kiếp, thằng chó nào dám lo chuyện bao đồng vậy?”
Chàng trai tức giận quát.
Vệ sĩ của anh ta hùng hổ bước tới, nhưng khi nhìn rõ người tới là ai, tên vệ sĩ kia lại ủ rũ quay lại và nói nhỏ: “Cậu Tần, là cậu Đoạn!”
“Cậu Đoạn nào?”
Chàng trai nhất thời không kịp phản ứng.