Cũng khó trách, ngoại hình của họ quả thật rất giống nhau, chiều cao, hình thể, giọng nói và ánh mắt đều rất giống, nhưng Dạ Chẩn Đình kiêu ngạo và ngang ngược, còn Đoàn Thiên Nhai lại có vẻ hơi trẻ con.
Nhưng trước đây “con nợ trai bao” vẫn luôn đeo mặt nạ, từ trước đến nay lúc nào cũng xuất hiện vào ban đêm, hơn nữa Đoàn Thiên Nhai lại từng giả mạo một lần nên biết được rất nhiều chuyện giữa họ, cũng hiểu tình cảnh của Phong Thiên Tuyết.
Vì thế, việc cô nhận nhầm cũng là điều rất bình thường.
“Nói đi, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?” Phong Thiên Tuyết tức giận hét lên.
“Cái gì cơ?” Trong lòng Đoàn Thiên Nhai rất lo lắng, do dự không biết có nên nói rõ ràng hay không.
“Rõ ràng anh chỉ là một tên call boy, tại sao mọi người đều nói anh là cậu ấm nhà giàu?
Tại sao anh lại đột nhiên tháo mặt nạ, dùng khuôn mặt thật để gặp mọi người?
Tại sao ngày nào anh cũng tới quán bar DTT? Anh có quan hệ gì với anh Đông?”
Phong Thiên Tuyết nói ra hết những nghi vấn trong lòng mình.
“Thực ra.
.
” Đoạn Thiên Nhai suy nghĩ một lúc, sau đó cố tình lừa gạt Phong Thiên Tuyết, “Em có từng nghĩ đến chuyện anh vốn dĩ không phải call boy, mà chỉ do chính em nhầm tưởng anh là call boy hay không!”
Đây là sự thật, trước đó khi Dạ Chẩn Đình giải thích một cách sơ lược về đầu đuôi sự việc với anh ta thì cũng nói như vậy, từ đầu đến cuối đều là do Phong Thiên Tuyết tự hiểu nhầm về thân phận của anh.
“Anh nói…”
Phong Thiên Tuyết nhớ đến lần đầu tiên gặp anh ở Dạ Sắc, một mình anh ngồi trong phòng VIP cao cấp nhất, bên cạnh còn có vệ sĩ, đây quả thực không phải đãi ngộ mà một call boy nên có.
Hơn nữa, từ trước đến nay cô chưa thấy anh thật sự tiếp khách bao giờ, họ chỉ nói về những chuyện này trong lúc gọi điện thoại, chẳng lẽ đây đều là những tưởng tượng mà cô tự cho là đúng?
“Không đúng.
” Phong Thiên Tuyết hỏi với vẻ nghi hoặc, “Vậy anh giải thích chuyện bốn năm trước thế nào đây?”
“Bốn năm trước là anh đi nhầm phòng” Đoạn Thiên Nhai tránh nặng tìm nhẹ, nói, “Là do trời đất đưa đẩy, cũng là duyên phận.
”
“Hóa ra là vậy?” Phong Thiên Tuyết chợt hiểu ra, “Vậy thân phận thật sự của anh là…”
“Anh chỉ là một cậu ấm ăn chơi không học vẫn không nghề nghiệp” Đoạn Thiên Nhai hiểu rất rõ về bản thân mình, “Nhưng cũng hơn call boy, đúng chứ?”
“Coi như anh cũng tự biết mình” Phong Thiên Tuyết nhìn anh ta với vẻ khinh thường, sau đó lại hỏi, “Vậy tại sao anh phải giả làm call boy và ký thỏa thuận trả nợ với tôi?”
“Vì thú vị” Đoạn Thiên Nhai cười xấu xa, “Anh đã quen với cuộc sống thuận buồm xuôi gió, không có thử thách rồi, anh cũng không tìm thấy bất cứ hứng thú mới mẻ nào.
Đột nhiên có một người coi anh là call boy, còn ép anh kiếm tiền để chia chác nên anh thấy rất kích thích!”