“Tốt quá rồi!”
Phong Thiên Tuyết kích động suýt nữa nhảy dựng lên.
Bốn mươi phút sau, Phong Thiên Tuyết cầm con chip đi đến văn phòng chủ tịch ở tầng sáu mươi tám…
Chưa bao giờ Phong Thiên Tuyết rạng rỡ, vui sướng như bây giờ, nghĩ đến chuyện sắp có một triệu trong tay, cô quả thực muốn cười ra tiếng.
“Sếp Dạ, tôi cầm con chip về rồi đây!”
Phong Thiên Tuyết đứng trước bàn làm việc, đưa chiếc hộp trong tay ra bằng tư thế vô cùng trang trọng.
Con chip ánh vàng rực rỡ nằm trong hộp, đây là con chip thất lạc rất lâu, tốn kém mấy tỷ tìm kiếm, bây giờ cuối cùng cũng tìm lại được…
Một lúc lâu sau, Dạ Chẩn Đình mới dời ánh mắt khỏi máy tính bảng, ngước mắt nhìn Phong Thiên Tuyết.
Ánh mắt này không có vẻ vui mừng và tán thưởng như mong đợi mà ngược lại lạnh lùng như băng.
“Sao vậy?” Trong lòng Phong Thiên Tuyết thấp thỏm bất an.
Dạ Chấn Đình không nói gì, chỉ là lạnh lùng giơ tay ra hiệu.
Dạ Huy tiến lên nhận con chip, thuần thục bỏ vào dụng cụ kết nối, cắm vào máy tính.
Vách tường màu trắng sau lưng Dạ Chấn Đình đột nhiên biến thành màn hình chiếu, hiện ra một ký hiệu S tượng trưng cho Thịnh Thiên, ngay sau đó là một vòng tròn đang xoay tròn…
Phong Thiên Tuyết rướn cổ sán lại nhìn, cô rất tò mò không biết rốt cuộc bên trong con chip có giá trị rất lớn này chứa cái gì?
Vòng tròn kia xoay tròn rất lâu nhưng vẫn không có tiến triển gì.
“X…”
Sau một loạt tạp âm, màn hình chớp lên một cái, “ầm” một tiếng, máy tính bắt đầu bốc khói.
Phong Thiên Tuyết giật mình, vội vàng lui lại.
Dạ Huy tiến lên tắt nguồn điện, lấy con chip ra, nó đã cháy khét biến dạng.
“Chuyện gì thế này?” Phong Thiên Tuyết kinh ngạc hỏi.
Dạ Huy nhìn về phía Dạ Chẩn Đình, sau khi nhận được chỉ thị, anh ta giải thích: “Để phòng ngừa bị người ta đánh cắp bí mật trong con chip, chúng tôi đã lắp đặt trang bị tự hủy, một khi con chip bị mất trộm mười ngày, nó sẽ tự động hủy.
”
“Hả?” Phong Thiên Tuyết mở to hai mắt, sững sờ một lúc lâu mới hoàn hồn, “Từ khi con chip mất đến bây giờ đã gần một tháng, vậy… Các anh đã biết tìm lại con chip cũng vô dụng, vì sao còn tốn nhiều công sức đi tìm như vậy?”
“Nếu không tiếp tục tìm kiếm, đối thủ làm sao có thể buông lỏng cảnh giác?” Dạ Huy hỏi lại.
“Chỉ vì chuyện này?” Phong Thiên Tuyết không sao hiểu được, “Vậy tại sao còn bảo tôi đi tìm ông Tưởng…”
“Một ngày ông Tưởng không bài tiết ra con chip, ông ấy sẽ còn bị người ta để mắt” Dạ Huy giải thích, “Sếp Dạ làm vậy để bảo vệ ông ấy.
”
“Vậy, vậy buổi họp báo ngày mai… Phong Thiên Tuyết hỏi với vẻ bối rối bất an, “Bây giờ con chip đã hỏng, các anh định làm gì?”
“Từ ngày thứ bảy con chip bị mất trộm, tôi đã tạo ra con chip mới thay thế rồi.
”
Dạ Chẩn Đình móc từ trong điện thoại ra con chip mới, giống con chip cũ y như đúc…
“Cho nên trong buổi họp hôm thứ tư, anh nói chắc nịch rằng trước khi trời tối con chip nhất định sẽ trở về…”
Phong Thiên Tuyết vỡ lẽ, “Hóa ra con chip mới nằm trong tay anh!”