“Cô nói bán cô trả nợ còn gì” Dạ Chẩn Đình nhanh chóng soạn xong một bản thỏa thuận trả nợ đơn giản, đưa tới trước mặt cô, “Ký tên, đóng dấu!”
Phong Thiên Tuyết nhận lấy xem xét, không khỏi trợn mắt há mồm.
Thỏa thuận trả nợ: Phong Thiên Tuyết nợ Dạ Chẩn Đình một trăm triệu nhân dân tệ, khấu trừ tiền thưởng hai triệu, còn nợ chín mươi tám triệu nhân dân tệ, tự nguyện thế chấp bản thân cho Dạ Chấn Đình, từ nay về sau, Phong Thiên Tuyết nghe lời Dạ Chấn Đình răm rắp, tuân theo tuyệt đối, bất cứ lúc nào được gọi đều phải có mặt…
“Một là bây giờ đưa tôi chín mươi tám triệu, hai là trả tôi sợi dây chuyền hồng ngọc, ba là ký bản thỏa thuận trả nợ này, cô tự chọn đi!”
Dạ Chấn Đình gõ ngòi bút lên bản thỏa thuận, giống như quan toà đang tuyên án vận mệnh của cô.
Phong Thiên Tuyết bỗng cảm thấy như bị sét đánh, trời đất quay cuồng, cô gần như sắp ngất đi…
Làm sao cô lại quên bản chất của ma quỷ là ăn thịt không nhà xương!
Cô dám chọc vào anh?
Như vậy chẳng phải là tự tìm cái chết à?
“Hửm?” Dạ Chẩn Đình dần mất kiên nhẫn.
Vô số phương án ứng phó vụt qua trong đầu Phong Thiên Tuyết giống như mưa đạn, rất nhanh sau đó, cô lựa chọn phương án đơn giản thô bạo nhất…
“Sợi dây chuyền này là anh tặng cho tôi, bao nhiêu người có thể làm chứng, nó đã là của tôi, tôi muốn làm gì thì làm, anh dựa vào đầu mà bắt tôi đền? Cho dù làm theo trình tự pháp luật thì anh cũng không nói được.
”
“Tốt lắm” Dạ Chấn Đình nhếch khóe môi, “Cô nói luật pháp với tôi?”
“Vốn, vốn dĩ chính là như vậy…” Phong Thiên Tuyết cố tỏ ra bình tĩnh,
“Đúng là tôi tặng cho cô, nhưng cô đã trả lại tôi” Dạ Chấn Đình ra vẻ nói lý, “Cô đã trả lại cho tôi thì nó không phải là của cô nữa, tôi vứt nó là chuyện của tôi, nhưng cô lại chạy đi nhặt, sau đó đưa cho người khác khi chưa có sự cho phép của tôi.
”
Nói đến đây, anh gọi điện thoại bảo Dạ Huy, “Gọi luật sư Kim vào đây.
”
“Vâng.
”
“Khoan, khoan đã” Phong Thiên Tuyết lập tức hoảng hốt, “Sếp Dạ, có chuyện gì từ từ nói.
”
“Ban nãy cô còn hùng hồn lắm mà?” Dạ Chẩn Đình nhướng mày.
“Tôi không hiểu.
” Hai chân Phong Thiên Tuyết như nhũn ra, cô khóc không ra nước mắt, “Sợi dây chuyền trị giá một trăm triệu mà anh tiện tay ném đi chứng tỏ anh hoàn toàn không quan tâm, tại sao lại bắt tôi đền?”
“Tôi có thể tặng cô sợi dây chuyền trị giá một trăm triệu cũng có thể tiện tay ném nó đi, nhưng tôi không cho phép nó đeo trên cổ người phụ nữ khác, đó là xúc phạm tội!”
Dạ Chấn Đình cảnh cáo một cách nghiêm túc, “Cô nhất định phải trả giá đắt vì hành vi ngu xuẩn của mình!”