Bây giờ nhà họ Sở đuổi theo sát sao, lại bị Thịnh Thiên chèn ép, nếu nhà họ Tư không hoàn thành dự án này thì e rằng sẽ đứng trước nguy cơ phá sản.
Trong tình huống này, Tư Hạo Hiên sao có thể từ bỏ cơ hội cuối cùng?
Nhưng nếu như anh ta lựa chọn gia tộc thì cũng có nghĩa anh ta lại phụ bạc cô lần nữa.
Giống như bốn năm trước…
Thực ra vật đổi sao dời, cảnh còn người mất, dù cho Tư Hạo Hiên lựa chọn bảo vệ gia tộc mà từ bỏ cô thì Phong Thiên Tuyết cũng sẽ không còn thất vọng và oán hận như trước.
Hơn nữa đã bao nhiêu năm rồi, cô đã buông bỏ tình cảm khi xưa…
Chỉ có anh ta không buông bỏ được mà thôi.
Hành động lần này của Dạ Chẩn Đình như một cái gai đâm vào giữa hai người họ, ép Tư Hạo Hiên tự mình buông bỏ, từ nay về sau không còn mặt mũi quần lấy Phong Thiên Tuyết nữa.
Phong Thiên Tuyết cũng sẽ hoàn toàn từ bỏ anh ta.
Suy cho cùng, bản tính con người tàn nhẫn như vậy đấy.
Có thể thông cảm, có thể thấu hiểu, nhưng không có nghĩa là không có khúc mắc…
“Chuyện làm ăn không liên quan đến phụ nữ, anh cần gì phải lôi cô ấy vào?” Tư Hạo Hiên hoảng hốt, “Sếp Dạ, nếu điều kiện lần trước tôi đưa ra chưa thỏa đáng thì chúng ta có thể bàn lại.”
“Không có gì để bàn cả” Dạ Chẩn Đình ngắt lời anh ta, lãnh đạm nhắc nhở, “Tôi cho anh một phút, anh tự chọn đi, cô ấy hay là công ty!”
Nói xong, anh đứng dậy đi vào phòng tắm…
Để lại không gian cho Tư Hạo Hiên và Phong Thiên Tuyết.
Tư Hạo Hiên nắm chặt hai tay, đôi mắt đỏ ngầu, tâm trạng căng như dây đàn.
Phong Thiên Tuyết nhìn anh ta với vẻ thương hại, rõ ràng trong lòng có bao lời muốn nói nhưng lại chẳng nói nên lời…
Cô biết, cô không chạy thoát khỏi bàn tay của Dạ Chấn Đình, cuối cùng vẫn biến thành đồ chơi của anh…
Tư Hạo Hiên vô cùng rối bời, như thể có hai bàn tay đang giày vò trái tim anh ta, gần như sắp xé nó thành từng mảnh nhỏ…
Anh ta muốn bảo vệ Phong Thiên Tuyết, nhưng lại không thể để công ty lâm vào tình cảnh nguy khốn.
Cho dù biết đây là cái bẫy của Dạ Chẩn Đình, anh ta cũng không thể phản kháng…
“Hạo Hiền… Phong Thiên Tuyết cuối cùng cũng mở miệng, phá vỡ bầu không khí ngượng ngập, “Anh không cần khó xử, cứ tuân theo tiếng lòng mình đi.”
“Tuyết Nhi, tôi không muốn khiến em thất vọng giống như bốn năm trước.
Tự Hạo Hiên vô cùng bị thương, “Nhưng tôi lại không thể mặc kệ công ty, đó là tâm huyết ba đời của nhà họ Tư…”.