Phong Thiên Tuyết không muốn nói tiếp với anh, cô quay người định bỏ đi, nhưng anh giơ tay níu áo cô kéo một phát, cô liền rơi vào trong lòng anh…
Cô muốn giãy giụa, nhưng bị hai tay mạnh mẽ cứng như thép của anh giam cầm không thể động đậy.
“Buông tôi ra.” Phong Thiên Tuyết phẫn nộ giãy giụa.
“Cô thử cựa quậy nữa xem?” Dạ Chẩn Đình nhướng mày, cả người toát ra sát khí.
Phong Thiên Tuyết không phục, nhưng lại buộc phải ngoan ngoãn, chỉ có thể dùng ánh mắt biểu đạt sự phẫn nộ của mình.
“Ký tên!”
Dạ Chẩn Đình nhét bản thỏa thuận trả nợ vào tay cô.
“Sao tôi phải ký?” Phong Thiên Tuyết không phục,
“Tư Hạo Hiên mang trả anh sợi dây chuyền nhưng anh không cần, còn dùng nó làm thẻ bài uy hiếp anh ta đấy chứ, anh dựa vào đầu mà bắt tôi ký?”
“Cô đang nói lý lẽ với tôi?” Dạ Chẩn Đình cười khẩy, “Cô nói cho đúng vào, lúc trước cô là người làm mất sợi dây chuyền, tất nhiên tôi phải tìm cô rồi, còn bây giờ sợi dây chuyền bị Tư Hạo Hiên lấy đi, cô có thể kiện anh ta tội trộm cướp lừa gạt, nhưng nợ cô thiếu tôi vẫn chưa trả!”
“Anh…” Phong Thiên Tuyết không nói lại được anh, đúng sai đen trắng luôn mặc anh kết luận.
Cô không thể nào phản kháng.
“Ngoan ngoãn ký đi..” Dạ Chẩn Đình nhét cái bút vào trong tay cô.
Phong Thiên Tuyết nhìn thấy thỏa thuận trả nợ liền nổi đóa, thẳng tay xé tan bản thỏa thuận: “Anh đừng mơ khống chế tôi, anh muốn kiện tôi thì kiện đi, tôi không mắc bẫy của anh đâu.”
Nói xong, cô tung những mẩu giấy vụn lên người anh, giận dữ bỏ đi…
Sắc mặt Dạ Chấn Đình trở nên u ám, ánh mắt lạnh lẽo như sương…
Nhưng lần này anh không dùng bạo lực trừng phạt cô như trước mà để mặc cô bỏ đi.
Không dạy dỗ cô một bài học thì cô không biết chữ “chết” viết như thế nào!
“Dạ Vương, cô Phong.”
“Để cô ta đi!”
Dạ Chẩn Đình đứng dậy đi đến bên cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống dưới lầu.
Người phụ nữ ngu xuẩn kia thay sang bộ quần áo mặc lúc đến, cứ thể ra khỏi biệt thự mà không cầm theo gì cả.
Người giúp việc nhận được chỉ thị của Dạ Chấn Đình, không ai không dám cản cô, tất cả tránh đường mặc cho cô rời đi.
Cô sải bước đi ra sân của ngôi biệt thự, giống như đi ra khỏi thế giới của anh, dáng vẻ hùng dũng hiên ngang, tốc độ phóng khoáng thong dong, trông chẳng khác nào một chiến binh lao tới tự do!
Có lẽ biết anh ở đằng xa dõi theo mình, cô vẫy tay mà không quay đầu lại, như là đang chào tạm biệt anh.
Dạ Chấn Đình nhếch môi cười khẩy, quay người đi vào phòng ngủ, đóng rèm cửa chạy bằng điện, dựa vào ghế sofa tiếp tục uống rượu.
Nhiều nhất là một tiếng, cô nhất định sẽ trở về cầu xin anh….