Thiên Tài Tam Bảo

Chương 318





Cô cuống quýt bò dậy, nhấc hai chân run rẩy chạy về
phía biệt thự với vẻ sợ hãi.

“À hú…”
Trong rừng có bóng người thon dài thẳng tắp đang đưa tay bên miệng bắt chước tiếng sói tru.


“Á!” Phong Thiên Tuyết sợ hãi thét lên, càng chạy nhanh hơn, hô to bằng giọng run rẩy, “Cứu mạng, cứu mạng.”
Cuối cùng cũng chạy đến cổng biệt thự, cửa sắt khắc hoa màu xanh sẫm đóng chặt, nhốt Phong Thiên Tuyết
bên ngoài.

Cô liều mạng đập cửa sắt, hô to sợ hãi: “Mở cửa, mau mở cửa, bên ngoài có sói..”
Không có ai đáp lại.

Cách đó không xa có mấy vệ sĩ đứng yên không nhúc nhích như pho tượng, nhìn nhìn thẳng như thể không nghe thấy gì, không có bất kỳ phản ứng gì.

“Cứu mạng, cứu mạng với… Phong Thiên Tuyết sốt ruột đến mức dậm chân, liều mạng hô to, “Tôi là Phong Thiên Tuyết, mau cho tôi vào!”

Mấy vệ sĩ kia vẫn không có phản ứng.

“Các anh làm sao thế? Mau cho tôi vào!” Phong Thiên Tuyết nôn nóng đến mức sắp khóc, “Dạ Chẩn Đình, Dạ Chẩn Đình, mau cho tôi vào, bên ngoài có sói muốn ăn thịt tôi!”
“Không phải chính cô muốn đi sao?”
Một giọng nói hững hờ lười biếng vang lên.

Phong Thiên Tuyết nhìn về phía phát ra giọng nói, hóa ra Dạ Chẩn Đình ngồi trên ghế bên cạnh bồn hoa, anh mặc áo ngủ, một tay kẹp xì gà, một tay bưng ly rượu đế cao, điệu bộ khoan thai tự đắc.

“Xin anh hãy cho tôi vào… Phong Thiên Tuyết cất tiếng nức nở, hèn mọn cầu xin, “Bên ngoài có sói muốn ăn thịt tôi!”
“Ồ!” Dạ Chấn Đình đáp một tiếng rồi đứng dậy, bưng ly rượu chậm rãi bỏ đi.


“Này, này!” Phong Thiên Tuyết sốt ruột phát điện, đập cửa sắt màu xanh sẫm rồi hô to, “Lẽ nào anh định thấy chết mà không cứu? Anh không cho tôi vào tôi sẽ chết mất!”
Dạ Chẩn Đình không để ý tới cô, tiếp tục đi về phía biệt thự.

“Dạ Chấn Đình!” Phong Thiên Tuyết kích động gào lên, “Anh là đồ súc sinh, cầm thú không có tính người, anh sẽ gặp báo ứng!”
Dạ Chấn Đình dừng bước, quay đầu nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng: “Lúc này rồi mà cô còn dám mắng chửi người khác?”
“Anh, anh đừng tưởng rằng tôi buộc phải cầu xin anh.” Phong Thiên Tuyết nghiến răng, đánh liều nói, “Nếu tôi chết ở đây thì anh cũng không trốn được trách nhiệm, cảnh sát tìm tới nhà thì anh chính là kẻ đầu sỏ!”
“Ồ!” Dạ Chẩn Đình gật đầu với vẻ nghiêm túc, chỉ vào camera ngoài cửa,.