Phong Thiên Tuyết quay lại đường Hạnh Phúc, chuyện cô làm đầu tiên là đi mua điện thoại di động.
Lần này, Phong Thiên Tuyết cắn răng mua chiếc điện thoại tốt nhất, hi vọng lần sau sẽ không dễ rơi hỏng như vậy nữa.
Phong Thiên Tuyết lắp sim vào và gọi điện thoại ngay cho thím Chu.
Thím Chu không gọi được cho cô vào tối qua, đang sốt ruột vì tưởng cố xảy ra chuyện.
Phong Thiên Tuyết giải thích điện thoại bị hỏng, sau đó nói chuyện video với ba đứa trẻ.
Đám trẻ đã thay áo bông hoa ở nông thôn, vẫn vô cùng đẹp trai xinh gái.
Thần Thần nhướng mày, lo lắng hỏi: “Mẹ, mẹ không sao chứ? Bọn con rất lo lắng cho mẹ đấy.”
“Mẹ không sao đâu, con yên tâm đi” Phong Thiên Tuyết trấn an.
Long Long bước đến trước ống kính, biểu diễn nắm đấm nhỏ của mình: “Mẹ, mấy hôm nay con đều cố gắng luyện võ đấy.
Chờ bao giờ con luyện được khỏe hơn, con lại có thể bảo vệ mẹ”
“Cảm ơn Nhị Bảo” Phong Thiên Tuyết cười vui mừng nói, “Nhị Bảo giỏi quá!”
“Mẹ mẹ…” Gương mặt nhỏ nhắn phúng phính Nguyệt
Nguyệt hiện ra trước ống kính, cô bé nhìn mẹ, đôi mắt to như quả nho tím lập tức rưng rưng, “Mẹ, Tam Bảo nhớ mẹ quá, hu hu hu.”
Đại Bảo và Nhị Bảo thấy Nguyệt Nguyệt khóc thì mắt cũng đỏ hoe nhưng hai người đàn ông nhỏ chỉ mếu máo, cố nhịn không khóc.
“Tam Bảo ngoan, mẹ thu xếp xong chuyện bên này sẽ tới đón các con.”
Phong Thiên Tuyết vội vàng trấn an, “Bây giờ người xấu đã bị bắt rồi, mẹ sửa căn nhà xong còn phải dọn dẹp nữa, chờ các con về là có thể nhìn thấy căn nhà đẹp và ấm áp”
“Tốt quá” Ba đứa trẻ nhảy cẫng lên reo hò.
“Mẹ, bọn con qua dọn dẹp với mẹ.” Thần Thần rất có trách nhiệm, “Bọn con không thể để mẹ phải vất vả dọn một mình được.”
“Đúng vậy, Nhị Bảo rất khỏe, có thể làm được rất nhiều việc.”
Long Long siết chặt nắm đấm, còn khoe ra bắp tay của mình.
“Con cũng có thể giúp mẹ..”.