Cho đến khi tiếng bước chân bên ngoài hoàn toàn đi xa, Tư Hạo Hiên mới lên tiếng hỏi: “Ba của bọn trẻ là ai?”
Phong Thiên Tuyết cau mày, trái tim như có tảng đá đè xuống, cô biết chắc chắn anh ta sẽ hỏi câu này…
Cô nên trả lời thế nào?
Người năm đó chỉ là trai bao?
Anh ta sẽ nhìn cô thế nào?
Mặc dù chắc chắn không thể ở bên nhau nữa, nhưng cô vẫn hi vọng có thể để lại ấn tượng tốt trong lòng anh ta.
“Em yên tâm.
” Giọng Tư Hạo Hiên vô cùng bình tĩnh, “Chuyện đã qua nhiều năm như vậy, huống hồ lúc đó là tội phụ lòng em trước, tôi
không có tư cách để hỏi điều này, tôi chỉ… chỉ muốn biết”
“Ba bọn trẻ là một người bình thường” Phong Thiên Tuyết lánh nặng tìm nhẹ, nói: “Bọn tôi chia tay lâu rồi”
“Quen sau khi rời khỏi thành phố Hải sao?” Tư Hạo Hiên gặng hỏi, “Tôi nghe nói mấy năm qua em với mọi người luôn sống ở quê.
.
”
“Đúng vậy, là quen lúc đó” Phong Thiên Tuyết dứt khoát bịa chuyện, “Lúc một người tuyệt vọng sụp đổ thì luôn khao khát có người bảo vê.
.
”
“Được rồi” Ánh mắt Tư Hạo Hiển tối lại, không muốn nghe những chi tiết đó, “Vậy em… giờ đang một mình nuôi con?”
“Sao lại là một mình? Tôi còn có thím Chu mà” Phong Thiên Tuyết ngước mắt nhìn anh ta, cười khẩy nói: “Trái lại thì nên chúc mừng anh, tôi đi chưa được một tháng anh đã cưới được vợ đẹp, giờ lại có cả con trai lớn thế này!”
Tư Hạo Hiên cúi đầu, không dám nhìn vào mắt cô.
Anh ta không biết nên giải thích chuyện này làm sao, cũng không thể nào giải thích được…