Lâm Minh mang ý niệm đắm chìm trong ngọc giản Thần Mộng, hắn cảm giác tinh thần chi hải của mình giống như bị châm đâm vào, loại cảm giác này là do ý niệm ẩn chứa trong ngọc giản Thần Mộng này quá mức mạnh mẽ. Lâm Minh không chút nghi ngờ, không nói tu luyện Thần Mộng pháp tắc, chỉ cần đọc ngọc giản Thần Mộng này cũng là phướng pháp rèn luyện thần hồn tốt nhất, năng lượng trong ngọc giản Thần Mộng này giống như điện giật, có thể kích thích linh hồn của võ giả, trường kỳ đọc nó đối với tinh thần, ý chí có chỗ tốt thật lớn.
Trong ngọc giản Thần Mộng này có rất nhiều bộ phận.
Bộ phận lớn nhất chính là ảo thuật.
Những ảo thuật này từ công kích tới ngụy trang, lại đến ảo trận, không chỗ nào chê được.
Trong đó có một ảo thuật dịch dung "Thoát thai hoán cốt quyết" có thể khiến võ giả Thần Quân cảnh sau khi dịch dung cường giả Giới Vương cũng không nhận ra.
Trên thực tế đây không đơn thuần là ảo thuật, còn phải phối hợp giữa thân thể và thần hồn mới có thể hoàn thành, bộ Dịch Dung Thuật này mặc dù không có sức chiến đấu, nhưng mà thập phần hữu dụng.
Kế tiếp Ngự Linh Thuật, Thần Mộng không gian, Mộng Hồn Tiên Khúc, Viên Mộng Thánh Điển là các công pháp đỉnh cấp của Băng Mộng thi triển ra đều có ghi trong ngọc giản Thần Mộng này, có thể nói đây là đại bộ phận tập hợp truyền thừ đỉnh cấp của Thần Mộng Thiên Cung.
Ở phương diện này cho dù là Uyển Huyễn sư thái cũng không động tay cái gì, cũng không có giấu diếm Lâm Minh, đây cũng không phải Uyển Huyễn sư thái có tâm tính thật tốt, mà là nàng căn bản không cho rằng Lâm Minh có thể trong trăm ngày học được cái gì.
Ngọc giản Thần Mộng bao hàm toàn diện, trong đó liên quan tới các loại pháp tắc, chú ấn càng vô cùng phức tạp, nếu như không có lý giải nhất định, muốn ghi nhớ nó rất khó, cho dù võ giả Thần Hải Cảnh có bản lĩnh gặp không quên cũng vô dụng.
Giống như cao thủ cờ vây của phàm nhân có thể dễ dàng ghi nhớ những ván cờ đánh qua, mỗi vị trí đặt cờ trước sau đều rành mạch. Có thể phục chế bàn cờ hoàn mỹ. Nhưng nếu như người không hiểu cờ vây, dù hắn nhìn cả vạn lần cũng không nhớ kỹ.
- Ngọc giản Thần Mộng này đúng là quá phức tạp, bên trong bao hàm toàn diện. Một trăm ngày tuy ta có thể nhớ kỹ, nhưng nhất định nhiều chỗ mơ hồ.
Lâm Minh rất cảm tạ Thần Mộng Thiên Tôn, nàng không ngại mang truyền thừa hạch tâm của mình cho Lâm Minh đọc, chuyện này là ân tình không nhỏ.
Quá trình tìm hiểu pháp tắc thập phần buồn tẻ, mà Lâm Minh lại hoàn toàn không xem là gì rất nhanh tiến vào thế giới pháp tắc, luận khổ tu công pháp khắc khổ thì Lâm Minh chẳng kém hơn Hành Si chút nào, đây là phẩm tính cần thiết của võ giả, cần nhịn được tịch mịch, nếu không động cái bế quan mấy năm thậm chí mấy chục năm phàm nhan không chịu nổi.
Cứ như vậy Lâm Minh ngồi xuống suy nghĩ, khi thì đi qua đi lại, khi thì khắc lên không trung, Thần Mộng pháp tắc Lâm Minh hiểu từng chút một.
- Thì ra Thần Mộng không gian bản chất chính là chế tạo kết giới quanh mình. Dùng năng lượng Thần Mộng tràn ngập trong đó, dùng tinh thần bổn nguyên điều khiển.
Lâm Minh ý niệm liên lạc với ấn ký trong linh hồn chi hải của mình, trước đó hắn thu thập năng lượng tản mạn trong Thần Mộng không gian được lấy ra, được Lâm Minh điều khiển bày ra đủ loại trạng thái trước mặt.
Bởi vì ma phương tồn tại, Lâm Minh có thể dễ dàng nhìn thấy quỹ tích lưu chuyển năng lượng Thần Mộng, còn nhìn rõ ràng hơn đệ tử của Thần Mộng Thiên Cung.
Bản thân ma phương là thiên địa chí bảo do năng lượng "Thần" của vũ trụ ngưng kết thành, nếu quả thật có thể thúc dục ma phương giết địch, sợ rằng Thiên tôn đều bị xoắn giết linh hồn, có bảo vật như thế, dù Lâm Minh chỉ có thể vận dụng chút lực lượng của nó cũng có thể được lợi không ít khi tu luyện thần hồn.
Bất tri bất giác một tầng kết giới như có như không hiện ra chung quanh Lâm Minh, mà Lâm Minh thì lâm vào suy nghĩ lâu dài, quên mất hết thảy. Triệt để tiến vào Thần Mộng pháp tắc.
Hắn giống như cát hút nước.
Thời gian bất tri bất giác trôi qua, tu luyện không tuế nguyệt, thời điểm Lâm Minh quên mất thời gian thì trăm ngày quá ngăn ngủi.
- Một trăm ngày thời gian đã đến!
Lâm Minh ngồi xếp bằng, bên tai đột nhiên nghe được giọng của bà lão, giọng này có chút bá đạo dã man.
Lâm Minh mở hai mắt ra, ở trước mặt hắn một tầng lưu quang chậm rãi ngưng tụ, dần dần ngưng tụ thành thân ảnh bà lão áo bào xanh, dáng người gầy còm không hợp với quần áo trên người.
Nàng tự nhiên là Uyển Huyễn sư thái.
- Xem hết chưa?
Khóe miệng già nua của Uyển huyễn sư hiện ra đường cong chế nhạo, nàng không cho rằng Lâm Minh thật sự có thể xem xét ngọc giản Thần Mộng.
Lâm Minh lắc đầu, chi tiết nói:
- Không thấy xong.
Thời gin trăm ngày đủ cho Lâm Minh quét qua ngọc giản Thần Mộng, nhưng mà hắn không tự giác lĩnh ngộ Thần Mộng pháp tắc trong ngọc giản, quá trình này hắn không ngừng suy diễn, thời gian một trăm ngày dĩ nhiên là không đủ dùng.
- Hắc hắc.
Uyển Huyễn sư thái xùy cười một tiếng, một bộ ta biết ngay mà.
Uyển Huyễn sư thái cho rằng Lâm Minh chính là có ý đồ bất chính với Thần Mộng Thiên Cung, muốn dụ dỗ thiếu nữ, dù sao nữ tử trong Thần Mộng Thiên Cung mỗi người đều thập phần xuất chúng, hơn nữa nếu như có thể lấy nguyên âm của các nàng còn có lợi thật lớn. Nếu không Lâm Minh làm sao lại đi chọn Thần Mộng pháp tắc không thích hợp.
Nàng không nghĩ ra Thần Mộng vì sao đáp ứng yêu cầu của tiểu tử này, nhưng mà đã Thần Mộng đáp ứng, nàng cũng không thể phản đối, dù sao Thần Mộng mới là chủ nhân chính thức của Thần Mộng Thiên Cung.
- Tốt, ta cho ngươi thêm một trăm ngày, đây là một trăm ngày cuối cùng, ngọc giản Thần Mộng trong Thần Mộng Thiên Cung số lượng cực kỳ có hạn, hai khối kia còn có phục chế phẩm, khối cuối cùng là bản lẻ, ta không có khả năng cho ngươi lấy đi.
Điểm này Uyển Huyễn sư thái ngược lại không phải cố ý làm khó dễ Lâm Minh, bất luận là môn phái nào cũng có tình huống này, truyền thừa thần võ cực kỳ trân quý, phân cho mỗi đệ tử thời gian học tập rất có hạn.
Lâm Minh đã mặc kệ thái độ Uyển Huyễn sư thái, hắn nói ra:
- Ta không vội mà tiếp tục tham ngộ Thần Mộng ngọc giản, một trăm ngày này ta có nhiều chỗ không hiểu, muốn mượn Tàng Thư các của quý cung dùng một lát.
Trước đó Uyển Huyễn sư thái đã nói nếu như Lâm Minh muốn đi Tàng Thư các đọc sách thì nàng tìm người đưa qua, nhưng mà chỉ có Lâm Minh mới hiểu mình cần cái gì, tự nhiên tự mình đi Tàng Thư các mới thuận tiện.
Uyển Huyễn sư thái nhướng mày, vốn muốn cự tuyệt nhưng đột nhiên nghĩ đến cái gì, chế nhạo nói ra: