Lúc này Lâm Minh dùng hết lực lượng toàn thân mang hắc ám vĩnh hàng bao phủ Đế Tử Na Kỳ.
- Bác Long thuật, nện bạo ngươi!
Hai tay Na Kỳ giơ đại kích lên đỉnh đầu, trùng trùng điệp điệp nện xuống, một kích này của hắn là lực lượng toàn thân, cương nguyên toàn thân vận chuyển tới cực hạn, huyết nhục bạo lên, cánh tay gân xanh nổi lên, mạch máu vì trọng áp mà nổ tung.
Phương Thiên chiến kích trùng trùng điệp điệp nện xuống!
Ầm ầm!
Tiếng nổ đáng sợ trong một kích của Na Kỳ nện vào hạt giống hỗn độn.
Trong tích tắc hư không mười dặm sụp đổ!
Đây là hư không của Thần Vực! Dưới va chạm của Lâm Minh cùng Na Kỳ thì nó yếu ớt như tờ giấy.
Lực trùng kích đáng sợ làm Lâm Minh cùng Na Kỳ đứng mũi chịu sào!
Toàn thân Na Kỳ bị phản chấn cực lớn, hai tay huyết nhục nứt vỡ, hổ khẩu rách toát, cẳng tay vỡ ra, hai tay cầm Phương Thiên chiến kích mất đi tri giác!
- Cái gì!
Na Kỳ tuyệt đối không ngờ cái đồ vật hết sức bình thường kia lại cứng rắn như thế, chẳng những ngạnh kháng công kích của hắn không có gì, còn bộc phát ra lực lượng đáng sợ.
Năng lượng cuồng bạo tùy ý chay trong người Lâm Minh, thân thể của hắn lùi ra sau mấy trăm trượng mới đứng vững được.
Hai tay của Na Kỳ run rẩy. Máu tươi từ cánh tay nhỏ xuống đất, nhìn mà giật mình, hắn cơ hồ sắp làm rơi đại kích.
Hắn không cách nào ngờ chiến đấu cùng Lâm Minh lại đánh tới mức này.
Cương nguyên toàn thân Na Kỳ bạo lên, đã tiêu hao sáu bảy thành, thể lực của hắn hạ thấp không ít, nhưng mà hắn biết rõ. Thời điểm này khí thế không thể yếu, tình huống của Lâm Minh cũng chẳng tốt hơn hắn. Xem ai có thể kiên trì tới cuối cùng.
- Sát!
Na Kỳ hét lớn một tiếng, không để ý hai tay trọng thương lao về phía Lâm Minh.
Một lần tiêu hao cực lớn, không ngừng nghỉ chút nào lập tức bắt đầu đụng nhau. Không sợ ngươi lợi hại, chỉ sợ ác hơn!
Phương thức chiến đấu này võ giả bên ngoài lạnh toát!
Tạch tạch tạch!
Trên người Na Kỳ có tiếng gai xương gãy.
Một cây gai xương từ huyết nhục chui ra. Mang theo dịch nhờn, mang theo máu tươi, mỗi xương cốt đều sắc bén.
Đây không phải biến thân, mà là thủ đoạn công kích của Na Kỳ, giống như Hắc Diêm lúc ấy cũng có thể thao túng gai xương, đây là năng lực của Thánh tộc có huyết mạch cao.
Mà Lâm Minh bây giờ vô cùng tĩnh táo, thân thể xông tới, uy lực cực lớn, nhưng mà lực công kích quá mạnh mẽ!
Nghĩ tới tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, đồng tử của Lâm Minh co rút lại, tinh thần lực tiến vào nội thế giới, trước mặt Lâm Minh xuất hiện cánh cổng đá to lớn.
Cánh cửa đá này tỏa ra khí tức vô hạn, trên cánh cửa đá phủ kín phù văn, giống như sau lưng là vũ trụ vậy.
Đây chính là Hỗn Nguyên chi môn!
Năm đó hỗn Thiên tôn tế luyện Hỗn Nguyên chi môn, dùng đá Hỗn Độn khắc cao cấp nhất luyện chế mà thành, ghi chép tâm pháp nguyên vẹn của Hỗn Nguyên võ ý, ngưng tụ tâm huyết suốt đời của Hỗn Nguyên Thiên tôn. Nhưng mà tác dụng của Hỗn Nguyên chi không đơn giản chỉ ghi tâm pháp, bản thân nó là pháp bảo uy lực to lớn.
Lâm Minh vận chuyển chân nguyên, không hề giữ lại quán chú vào trong Hỗn Nguyên chi môn!
Ầm!
Na Kỳ căn bản không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, hắn giống như con trâu đâm thẳng vào Hỗn Nguyên chi môn, nhưng mà chẳng thể làm gì!
Mà trước người Na Kỳ gãy vài cây gai xương
Phốc!
Đột nhiên Na Kỳ phun máu tươi, văng ra xa vài chục mét, Hỗn Nguyên chi môn xuất hiện một vết đỏ, trừ chuyện đó ra không có nửa điểm hư hao, nhưng mà Na Kỳ xông tới chỉ lắc lư vài cái mà thôi..
- Ngươi... Ngươi...
Toàn thân Na Kỳ run rẩy, thân thể máu tươi mơ hồ, da thịt xoay tròn, cốt giáp bên ngoài bị nát một nửa, gai xương trên người chẳng còn nguyên vẹn, thậm chí có chút ít gai xương bởi vì trùng kích quá lớn đâm vào da thịt, khiến cho kinh mạch đứt gãy, nội tạng bị hao tổn.
Hắn phun máu tươi còn phun ra vài mảnh vỡ nội tạng
Hiện tại Na Kỳ dùng hai chữ thảm thiết không đủ hình dung!
Nếu như là nhân loại tới mức này thì chắc chắn phải chết.
Một Hỗn Nguyên chi môn đã hóa giải công kích của Na Kỳ, hơn nữa trọng thương hắn!
Na Kỳ đã có chút không chịu nổi.
- Chết đi!
Lâm Minh vào lúc đó mở ra bát môn độn giáp, hắn thậm chí bằng vào sinh môn thiêu đốt một tia máu huyết, đổi lấy lực lượng lớn hơn, thừa dịp Na Kỳ trọng thương hắn không cho đối thủ cơ hội thở dốc nào.
Hắn hai tay bắt lấy Hỗn Nguyên chi môn, bằng vào lực lượng thân thể nện nó vào người Na Kỳ!
Dùng Hỗn Nguyên chi môn làm vũ khí công kích!
Đừng nói là nhân tộc tinh thông hệ thống tụ nguyên, am hiểu thao túng pháp tắc, cho dù Thánh tộc dùng luyện thể làm chủ cũng chưa từng gặp ai dùng cửa công kích.
Hỗn Nguyên chi môn có thể lớn có thể nhỏ, bây giờ đang nằm trong tay Lâm Minh biến thành cao bốn trượng rộng hai lượng, dày một thước, thoáng cái nện xuống như thái sơn áp đỉnh.
Sắc mặt Đế Tử Na Kỳ kinh hãi, không để ý hai tay đau đớn, dùng Phương Thiên chiến kích đón đánh!
Đối mặt với cánh cửa này, Phương Thiên chiến kích vốn cực lớn như biến thành đồ chơi vậy.
- Bồng!
Chỉ nghe tiếng nổ trầm đục, Đế Tử Na Kỳ trực tiếp bị Lâm Minh dùng Hỗn Nguyên chi môn nện bay!
Tuy hắn dùng Phương Thiên chiến kích miễn cưỡng ngăn cản, nhưng mà cánh hay huyết nhục mơ hồ, làm sao ngăn cản một kích của Lâm Minh?
Đột nhiên Lâm Minh tiến lên một bước, cầm Hỗn Nguyên chi môn trong tay nện vào đầu của Na Kỳ.
Oanh!
Giống như đập con ruồi, Na Kỳ lại một lần bị Lâm Minh nện bay, hắn trên không trung chảy máu tươi, Phương Thiên chiến kích đều bị nện bay!
Lâm Minh vận chuyển không gian pháp tắc, theo sát phía sau!
Một bước một đập, Na Kỳ liên tục thổ huyết, cho dù thân thể Thánh tộc cường đại thế nào, cho dù Na Kỳ có huyết mạch vương giả hoàn thành hai lần biến thân nghịch thiên cũng không chịu nổi Lâm Minh liên tục đập xuống.
Hoàn toàn là chà đạp! Nghiền áp! Đánh cho đến chết!
- Cái này... Cái này...
- Đế tử... Bại!?
Võ giả Thánh tộc kinh ngạc ngây người, đệ nhất hội võ Thánh tộc có được huyết mạch vương giả, sáng lập thần thoại không thể chiến thắng, Đế Tử Na Kỳ vậy mà bị nhân loại đánh bay.
Mà nhân loại thắng lợi không dựa vào hệ thống tụ nguyên và thiên địa pháp tắc, mà là bằng vào lực lượng thân thể ngạnh sanh sanh dùng cánh cửa nện Na Kỳ huyết nhục nứt vỡ, chảy máu như điên!
Làm cho võ giả Thánh tộc cảm giác không cách nào tiếp nhận được.
Uống!
Lâm Minh hét lớn một tiếng, lại nện xuống, chỉ nghe một tiếng ầm vang nổ mạnh, Na Kỳ bị Lâm Minh đánh lún xuống đất.
Đất đá bay ra, bụi mù nổi lên bốn phía, nhìn qua một màn này, chiến trường to như vậy nhưng mấy vạn nhân tộc và thánh tộc lại im lặng.