Lần khảo hạch Thần Văn Sư này có bốn người có được tư cách nhất phẩm Thần Văn Sư, hơn nữa đều tiếp tục khảo hạch nhị phẩm Thần Văn Sư, trong bao nhiêu năm khảo hạch đây là chuyện hiếm có.
- Tiểu tử nhân loại Lâm Minh kia còn muốn tiếp tục nhị phẩm Thần Văn Sư... Xem ra một năm trước là hắn giả heo ăn thịt hổ rồi.
Tô lão làm tế nào cũng không tin có người trong thời gian một năm học thần văn thuật tới mức như vậy.
- Chỉ có thể giải thích như vậy.
Tiết lão gật gật đầu, nói:
- Tiểu tử này, cũng quá nhàm chán rồi, hiện tại cũng không biết cốt linh của hắn là bao nhiêu, ta xem tuổi của hắn không lớn, có thành tựu bực này thật sự là không thể tưởng tượng nổi...
Tiết lão đang nói thì đột nhiên một đạo hỏa quang sáng lên trước mặt.
Đây là hào quang của phù văn truyền âm, lúc trước hắn từ chỗ binh sĩ gác cổng thành xem ghi chép của Lâm Minh.
Nội dung truyền âm phù rất đơn giản, chỉ nói Lâm Minh thời gian vào thành, vào thành cảnh giới gì, còn có các tình huống khảo hạch khác, đương nhiên trọng yếu nhất là cốt linh của Lâm Minh...
Tiết lão đầu xem xong tin tức của Lâm Minh thì há to miệng, hai mắt xuất thần, thật lâu không thể kịp phản ứng.
Tô lão thấy Tiết lão đầu biểu hiện như vạy thì ý thức được nội dung trong truyền âm phù không đơn giản.
- Lão gia hỏa, đến thế nào vậy, nói nghe xem nào?
Tiết lão đầu sững sờ một hồi lâu mới cười khổ một tiếng, thì thào mở miệng nói:
- Ta nói sợ ngươi không tin, tự ngươi xem đi!
- Rốt cuộc là như thế nào?
Tô lão vội vã hỏi.
Tiết lão vung tay lên, dùng linh hồn lực rót vào trong phù văn truyền tin này, lúc này âm thanh vang lên bên tai của Tô lão, Tô lão nghe xong, dù sớm đã chuẩn bị tinh thần trước nhưng cũng cả kinh không nói được gì.
- Tu vị Thần Quân sơ kỳ, bát môn độn giáp đã mở đủ Bởi vì hắn mới vừa vào thành còn không phải Thần Văn Sư, cho nên chỉ có thể trắc định thiên phú, mà trắc định cốt linh của hắn là chưa đủ sáu mươi năm!
Tô lão nghe xong nuốt nước bọt. Không đề cập tới Lâm Minh có thiên phú Thần Văn Sư. Chỉ cần tu vị Thần Quân cảnh còn kiêm tu bát môn độn giáp. Có thể trước sáu mươi tuổi hoàn thành toàn bộ đã là yêu nghiệt tuyệt thế rồi, thiên tài ở Chân Thần thánh địa cũng khó đạt tới.
Hơn nữa ghi chép vào thành còn nói Lâm Minh mới vừa vào thành không phải Thần Văn Sư, cho nên mới tiến hành trắc định thiên phú, đây là thực?
Tô lão cùng Tiết lão liếc nhau, Tiết lão tự giễu cười cười, nói ra:
- Hiện tại chỉ có hai loại khả năng, hoặc là hắn vào thành bởi vì nguyên nhân nào đó nên che dấu thân phận Thần Văn Sư, hoặc là hắn trong một năm này mớ tiếp xúc thần văn thuật. Đương nhiên, ngươi có thể xem ta đang nói nhảm...
Tô lão bất đắc dĩ nói:
- Ngươi cảm thấy hiện tại đi xoắn xuýt rốt cuộc hắn một năm trước mới bắt đầu tu luyện thần văn thuật đúng không? Hắn đại khái chỉ có tuổi từ năm mươi ba tới năm mươi lăm tuổi, thật sự là quá trẻ tuổi! Nhưng mà cái tuổi này hắn khai mở đủ bát môn độn giáp, tu vị đến Thần Quân sơ kỳ, còn học thần văn thuật, trước mắt nhìn qua không chỉ nhất phẩm, kể cả hắn tu hành hệ thống tu thần có tạo nghệ không tệ, ngươi cũng cảm giác hắn tu luyện thần công gì mà giúp hắn tu luyện nhanh thế? Thật không biết hắn dùng thời gian thế nào, cho dù tu luyện từ trong bụng mẹ cũng không có khả năng như vậy!
Tô lão cùng Tiết lão đã không biết nên đánh giá Lâm Minh thế nào, mà trừ bọn họ ra những người khác còn không hiểu chỗ kh ủng bố của Lâm Minh, chỉ là biết rõ Lâm Minh là Thần Văn Sư học đồ thành tích rất tốt, đương nhiên hiện tại hắn đã là nhất phẩm Thần Văn Sư.
Qua một giờ sau người hoàn thành phù văn thứ năm xuất hiện, lại là một người con gái -- Nguyệt Lưu Tinh.
Tấm nhất phẩm thần văn phù của Nguyệt Lưu Tinh hoàn thành cũng không thoải mái, lần đầu tiên nàng làm được một phần ba nhưng sơ sẩy nên thất bại, rồi sau đó nàng tập hợp lại vẽ phù văn thứ hai, hiện tại xem như làm xong, Nguyệt Lưu Tinh tiêu hao tinh thần lực thật lớn, nhưng mà biểu lộ của nàng rất hưng phấn, từ hôm nay trở đi nàng rốt cục trở thành một gã Thần Văn Sư, đây đây là chuyện nàng hướng tới.
Nàng hoàn thành khảo hạch của mình xong, lúc này mới quay đầu nhìn qua người khác ở chung quanh, một là đệ đệ của nàng, một chính là Lâm Minh.
Lúc này Nguyệt Thu Phong còn đang đắm chìm trong vẽ thần văn phù của mình, thần văn phù của hắn đã hoàn thành tám phần, hắn đầu đầy mồ hôi, thần hồn lực tiêu hao thật lớn, thành công và thất bại tương đương.
Nguyệt Thu Phong không có đi quấy rầy, âm thầm cầu nguyện đệ đệ cố gắng lên, nàng nhìn qua Lâm Minh, nàng mới phát hiện Lâm Minh đã ngồi nghỉ ngơi.
Trước đó Nguyệt Lưu Tinh bắt đầu khảo hạch thì toàn tâm toàn ý vùi đầu vào vẽ phù văn, đối với chung quanh chưa từng chú ý qua, Lâm Minh phải chăng thông qua khảo hạch, kể cả Thanh Ảnh, Mộng Dao, Tần Dật ba người biểu hiện thế nào thì Nguyệt Lưu Tinh không biết.
- Lâm Minh, ngươi... Ngươi chẳng lẽ...
Tuy trong lòng không dám tin, nhưng nhìn thấy Lâm Minh đã ngồi nghỉ ngơi và bộ dáng khí định thần nhàn, Nguyệt Lưu Tinh rất hoài nghi Lâm Minh có phải hoàn thành khảo hạch hay không.
- Ta đã họa xong.
Lâm Minh nhìn Nguyệt Lưu Tinh mỉm cười, đối với cô bé này Lâm Minh vẫn có hảo cảm.
- Họa... Họa xong...?
Nguyệt Lưu Tinh kinh ngạc đến ngây người, nàng biết rõ rành mạch trước khi gia nhập Thần Văn Thành thì Lâm Minh không hiểu thần văn thuật là cái gì, kể cả Lâm Minh tới Thần Văn Thành cũng là do Nguyệt Lưu Tinh đề nghị!
Hắn làm sao có thể chỉ dùng thời gian một năm học xong thần văn thuật, hơn nữa còn họa ra thần văn phù còn nhanh hơn cả nàng.
Nguyệt Lưu Tinh hoàn toàn ngơ ngẩn, đúng lúc này lão giả áo trắng hỏi nngf có tham gia khảo hạch nhị phẩm Thần Văn Sư hay không.
Mà Nguyệt Lưu Tinh phản ứng cũng rơi vào trong mắt Tiết lão, chuyện này khiến hắn khó hiểu, trên người Lâm Minh có bí mật gì?
- Tiểu tử này quen tiểu cô nương Nguyệt Lưu Tinh kia... Xem ra, một năm trước trong mắt Nguyệt Lưu Tinh, Lâm Minh không biết gì về thần văn thuật.
Con mắt Tiết lão sáng như tuyết, đã nhìn ra phản ứng kinh ngạc của Nguyệt Lưu Tinh là do đâu.
- Nguyệt Lưu Tinh, ngươi có muốn tham gia khảo hạch nhị phẩm Thần Văn Sư hay khôn? Trưởng lão hỏi ngươi đấy!
Nhìn thấy Nguyệt Lưu Tinh không có phản ứng, một chấp sự không vui quát lên.
Nguyệt Lưu Tinh đã giật mình, lúc này khôi phục tinh thần lại, có lỗi nói:
- Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta không tham gia khảo hạch nhị phẩm Thần Văn Sư, ta tham gia cũng không thông qua.
Nhị phẩm Thần Văn Sư đối với Nguyệt Lưu Tinh mà nói khoảng cách quá xa, tối thiểu còn cố gắng thêm mười năm.
Đừng nói là Nguyệt Lưu Tinh, cho dù là Mộng Dao, Thanh Ảnh, các nàng cũng rất khó thông qua khảo hạch nhị phẩm Thần Văn Sư.
- Ân... Vậy ngươi lui ra đi.
Chấp sự không kiên nhẫn khoát tay.
Nguyệt Lưu Tinh cung kính lui ra, ánh mắt dừn trên người Lâm Minh, Lâm Minh cười cười, hắn biết rõ Nguyệt Lưu Tinh kinh ngạc vì cái gì, hắn truyền âm nói:
- Về sau lại nói cho ngươi.
Sau khi Nguyệt Lưu Tinh đi ra thì vài Thần Văn Sư học đồ cũng nổ thần văn phù, mà lúc này thời gian khảo hạch đã qua ba giờ, lúc này thất bại cũng có ý nghĩa bọn họ không thông qua, trước ba giờ còn chưa vẽ xong, hai giờ còn lại trừ khi thần linh phụ thể, nếu không càng không có khả năng thành công.
Mấy Thần Văn Sư học đồ cũng tự hiểu lấy mình, trực tiếp buông tha.
Mà trong đám người chỉ còn lại Nguyệt Thu Phong kiên trì nên khiến người ta chú ý, hắn đầu đầy đổ mồ hôi, thân thể có chút phát run, nhưng mà linh hồn lực của hắn vẫn vững vàng như nước, hắn dùng ba giờ rưỡi mới hoàn thành phủ văn cuối cùng, hơn nữa chế ra thần văn phù cùng thần chi phù văn dung hợp vào trở thành thần văn phủ nguyên vẹn.
Mặc dù chỉ là nhất phẩm thần văn phù sơ cấp nhất, nhưng nó cũng khiến Nguyệt Thu Phong vui sướng tràn đầy.
Hoàn thành xong, Nguyệt Thu Phong như sắp hư thoát, hắn tê liệt trên ghế, trên mặt cười ngây ngô.
Hắn thành công.
Nguyệt Thu Phong tuổi còn nhỏ hơn Lâm Minh mười hai mươi tuổi, lại có thể trở thành nhất phẩm Thần Văn Sư, đây là trẻ tuổi tuấn kiệt!
Đương nhiên Nguyệt Thu Phong là chuyên tu thần văn thuật, ở phương diện tu luyện không có thiên phú bao nhiêu, hơn nữa hôm nay xuất hiện nhân kiệt quá nhiều, lúc này mới khiến cho Nguyệt Thu Phong biểu hiện không khiến người ta chú ý.
Nhìn thấy Nguyệt Thu Phong phản ứngthì Lâm Minh cũng hơi hơi cảm khái, năm đó chính mình thành công vẽ ra minh văn phù đầu tiên cùng như Nguyệt Thu Phong hiện tại...
Sau Nguyệt Thu Phong chỉ còn một Thần Văn Sư học đồ kiên trì hoàn thành phù văn của mình, hơn mười người dự thi khác bị loại bỏ.
Đến tận đây thông qua khảo hạch nhất phẩm Thần Văn Sư có bảy người, mà chuẩn bị tham gia khảo hạch nhị phẩm Thần Văn Sư có bốn người, chính là Lâm Minh, Thanh Ảnh, Mộng Dao cùng Tần Dật!
Thần Văn Sư công hội lôi lệ phong hành, thời gian vừa đến lập tức bắt đầu khảo hạch nhị phẩm Thần Văn Sư.
Nhị phẩm thần văn phù so với nhất phẩm thần văn phù còn khó hơn nhiều.
Vẽ một tấm thần văn phù chia ra làm ba bộ phận, bộ phận thứ nhất là xử lý tài liệu, bộ phận thứ hai chính là dùng linh hồn lực dẫn dất tài liệu vẽ, bộ phận thứ ba chính là dung họp thần văn phù và Tu La Lộ thần chi phù văn.
Ba bộ phận này kỳ thật khó khăn nhất không phải bộ phận thứ hai vẽ, mà là bộ phận thứ ba dung hợp!
Bộ phận thứ ba cũng là mấu chốt nhất trong thần văn thuật, sở dĩ thần văn thuật có thể độc lập khắc lên đồ vật khác cũng là vì bộ phận thứ ba, quá trình này là dung hợp Tu La Lộ Thiên Đạo!
Kể từ đó thần văn phù chính là đại biểu của Thiên Đạo phù văn.
Nhưng mà chỉ có trong thần văn thuật cao cấp, bộ phận thứ ba độ khó từ từ thể hiện ra, thần văn thuật phẩm cấp càng cao bộ phận thứ ba độ khó lại càng lớn, rất nhiều Thần Văn Sư cao cấp đều bởi vì quá trình phức tạp này không hoàn thành.
Về phần nhất phẩm thần văn phù phẩm cấp thấp nhất, bước thứ ba bị bỏ qu, ý nghĩa không lớn, nhất phẩm thần văn phù chỉ là là bước khởi đầu, cho dù hiệu quả hay tính chất cũng không khác biệt minh văn thuât.
Nhưng mà đến nhị phẩm thần văn phù, bước thứ ba đột nhiên độ khó thể hiện ra từng chút, đối với tân thủ vừa tiếp xúc thần văn thuật thì đây là cánh cửa lớn.