Lâm Minh lại đưa ra yêu cầu này, ngay cả Tống Văn nghe xong cũng nhíu mày.
Đây chính là giao dịch trực tiếp, mà tên của Lâm Minh còn quá lạ lẫm với người ta, dù Thần Văn Sư giới, Lâm Minh cũng không phải ai cũng biết.
Phóng tới bên ngoài cũng không phải ai cũng biết.
Đây chỉ là tiểu bối chưa tới trăm tuổi a, tu vị Thần Quân cảnh, hắn muốn lấy tiền trước, ai mà tin?
Lâm Minh căn bản không có danh tiếng, tình huống như vậy, ai sẽ trả tiền trước cho một tiểu bối, tốn bảy ức thậm chí là hơn một tỷ!
- Tô Nhã! Ngươi có nghe hay không, hắn chỉ bán khống trên giấy, ngươi còn tin hắn? Đến lúc đó lưu phách thì làm sao bây giờ? Thậm chí khả năng Thần Văn Sư công hội căn bản không cho phép loại bán đấu giá này, một tỷ điểm tích lũy mua một cái giấy nợ, đây chính là trò cười.
Sư huynh của Tô Nhã cảm giác Lâm Minh đúng là điên rồi.
Nhưng mà Tô Nhã lại có thần sắc cực kỳ trấn định, nàng nói ra:
- Trên giấy thì như thế nào, ngươi chẳng lẽ quên trước đó Lâm Minh mượn Tinh Cực thánh địa chúng ta tám ức, chúng ta còn không phải cho hắn mượn tiền sao?
- Không giống nhau! Khi đó chúng ta đã cầm được hai ngàn tấm Niết Bàn Thiên Kiếp Hỏa Phù, hơn nữa chúng ta hiểu hắn, thế lực khác nhìn Lâm Minh là rễ hành gì chứ! Nếu điểm tích lũy dễ kiếm như vậy, ta cũng đi bán một cái giấy hẹn như thế, phía trên đó viết Thiên Tôn Linh Bảo xem ai mua!
Mở miệng là cho mượn một tỷ, cũng chẳng trách sư huynh Tô Nhã kích động như thế.
Kỳ thật trong lòng Tô Nhã cũng có chút bồn chồn, Lâm Minh dám ở Thần Văn Thành đấu giá hội bán một cái giấy hẹn khống, đúng là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả! (trước kia chưa từng có người nào, sau này càng không có ai)
Thời điểm Tô Nhã nghĩ ngợi lung tung thì nàng cảm thấy một ánh mắt lạnh như băng nhìn qua, làm nội tâm của nàng đầy hàn ý.
Quay đầu nhìn lại, người ném ánh mắt băng hàn tới đúng là Hạo Nguyệt quận vương!
Lúc này Hạo Nguyệt quận vương mặt như sương lạnh, hắn nhìn qua phía Tô Nhã với ánh mắt thưởng thức và tham lam ngày xưa đã không còn, mà là biến thành âm trầm đầy sát ý.
Nếu như không phải Tô Nhã xuất hiện, Lâm Minh căn bản không có cơ hội tranh giành Tử Kim Thương với hắn!
Bởi vì đấu giá Tử Kim Thương đã bắt đầu, đấu giá thần văn phù của Lâm Minh còn chưa bắt đầu. Thậm chí không xác định có tiến hành hay không. Lâm Minh nói thần văn phù của hắn bán một tỷ, ai tin?
Không có tài phú chính thức, Lâm Minh tiếp tục gọi bậy thì đừng nói Hạo Nguyệt quận vương không đồng ý, cho dù là Thần Văn Sư công hội đều sẽ không đáp ứng! Đây là tối kỵ của đấu giá.
Thế nhưng mà hết lần này tới lần khác Tô Nhã vào lúc này cấm cho Lâm Minh một tỷ điểm tích lũy, chuyện này khiến Lâm Minh có thể tiếp tục tranh giành, cũng có ý nghĩa Hạo Nguyệt quận vương phải đổ nhiều máu!
Điểm này khiến Hạo Nguyệt quận vương sao không hận Tô Nhã.
- Tô Nhã, ngươi rất tốt! Ta đối với ngươi thế nào, sao ngươi lại đối với ta như vậy?
Hạo Nguyệt quận vương lạnh như băng truyền âm vào bên tai Tô Nhã.
Trong lòng Tô Nhã trì trệ, trầm giọng nói:
- Thật xin lỗi, Hạo Nguyệt quận vương, ta trước đó nhận được Tinh Cực Lệnh, bảo ta trong đấu giá hội này không tiếc giá nào ủng hộ Lâm Minh, ta làm như vậy là tình thế bất đắc dĩ.
Tô Nhã phản ứng rất nhanh, nàng trực tiếp biên lý do, mang trách nhiệm giao cho Tinh Cực thánh địa, bản thân nàng không dính vào, Hạo Nguyệt quận vương cho dù bối cảnh cứng rắn cũng không thể thế nào với Tinh Cực thánh địa.
Tô Nhã nói lời này khiến Hạo Nguyệt quận vương bán tín bán nghi, giá trị của Lâm Minh đã lớn tới mức này sao?
Hắn yên lặng bay trở về trong phòng, sắc mặt ngưng trọng khiến Tinh sư muội câm như hến, một chút âm thanh cũng không dám ra khỏi cổ họng.
Nàng biết rõ trạng thái của Hạo Nguyệt quận vương đã cách bạo phát rất gần, tùy thời sẽ ra tay giết người!
Đấu giá Tử Kim Thương vẫn còn tiếp tục, Tô Nhã cùng Lâm Minh cũng quay về ghế của mình.
Lâm Minh lập tức quay người lại, Tô Nhã ánh mắt đầy ý nghĩa nhìn qua Lâm Minh, dùng giọng nói ôn nhu truyền âm.
- Lâm công tử, ngươi vì mua Tử Kim Thương, ta không tiếc chảy máu, chẳng những đắc tội Hạo Nguyệt quận vương, còn mạo hiểm bị cung chủ xử phạt, tham ô điểm tích lũy của cung chủ mua ‘ Bạch Dương Linh Căn ’, ngươi ngày sau, nên báo đáp ta a...
Giọng của Tô Nhã mặc dù có làm ra vẻ hiềm nghi, nhưng mà Lâm Minh biết rõ lời của nàng là thật, khiến Lâm Minh cũng cảm thấy Tô Nhã vừa rồi quá lỗ mãng, bởi vì cái giá quá lớn!
Nhưng mà Tô Nhã đặt cược lớn như vậy, kỳ thật nàng nhưng lại không biết, Lâm Minh căn bản sẽ không muốn mua Tử Kim Thương, chỉ muốn Hạo Nguyệt quận vương xuất huyết mà thôi!
Nghĩ tới đây Lâm Minh xấu hổ sờ sờ cái mũi, hắn suy nghĩ, nếu như Tô Nhã biết rõ thì nội tâm nghĩ cái gì?
Nhưng mà có Tô Nhã xuất hiện bên cạnh, lần này hắn chẳng những kêu giá rất đủ, cũng khiến Hạo Nguyệt quận vương càng thêm chắc chắc mình phải có được Tử Kim Thương!
Tô Nhã đã phải đi về, nhưng mà sư huynh của Tô Nhã còn chưa có ý đi.
Lâm Minh nhìn thấy sư huynh Tô Nhã sắc mặt càng bất thiện, truyền âm nói:
- Vị bằng hữu kia không cần phải lo lắng, kỳ thật các ngươi làm ra tư thái cho ta mượn một tỷ là được, nếu như ta bán danh ngạch không được, các ngươi hoàn toàn có thể không cho ta mượn, khi đó,Thần Văn Sư công hội trừng phạt cũng chỉ là ta, không phải là các ngươi.
Lâm Minh nói suy nghĩ rõ ràng, sư huynh Tô Nhã nghe xong thì nội tâm sững sờ nhìn qua Lâm Minh.
Đúng vậy, bọn họ chỉ cần làm tư thái là được, như vậy Lâm Minh tiếp tục đấu giá cũng không có gì, nguy hiểm còn lại do Lâm Minh tự mình gánh chịu. Nếu như Lâm Minh tới lúc đó không trả nổi, bọn họ hoàn toàn có thể không để ý tới, bọn họ vậy cũng chỉ tổn thất chút thanh danh mà thôi.
Sư huynh của Tô Nhã cũng không tin Lâm Minh bán mấy tấm thần văn phù thu được giá cao như vậy, nhưng mà với năng lực của Lâm Minh thì hắn không nghi ngờ, tổn thất một chút thanh danh, lôi kéo Lâm Minh cũng đáng được.
Nghĩ tới đây hắn rốt cục gật đầu, đồng ý cho Lâm Minh "Mượn" một tỷ điểm tích lũy.
Nhìn thấy sư huynh Tô Nhã liên tục châm chước mới đưa ra quyết định, trong nội tâm Lâm Minh cảm thấy có chút buồn cười, hắn căn bản không có ý mua Tử Kim Thương, như vậy chỉ quấy phong ba lớn lên mà thôi.
Nhưng mà đã gây chiến thì không thể lãng phí, bản thân mình có nhiều quần chúng phối hợp diễn như vậy, nếu như không hảo hảo chơi Hạo Nguyệt quận vương một vố, thật xin lỗi những diễn viên quần chúng này diên xuất sao?
Vì vậy Lâm Minh đi vào phòng của mình, hắn hỏi Tống Văn chủ trì đấu giá.
- Tống tiên sinh, bây giờ có phải tới phiên ta đấu giá không?
Tống Văn có chút kinh ngạc, gật gật đầu, nói ra:
- Vừa rồi bởi vì Hạo Nguyệt quận vương nghi vấn khiến đấu giá Tử Kim Thương tạm thời gián đoạn, hiện tại Lâm công tử đã mượn được một tỷ điểm tích lũy, có tư cách tiếp tục ra giá.
- Nếu vừa rồi Hạo Nguyệt quận vương ngươi một lần duy nhất tăng thêm hai ức, ta cũng phải tỏ vẻ một chút, cũng tăng giá hai ức a, một tỷ tám.
Lâm Minh âm thanh bay bổng giống như một tỷ tám với hắn chỉ là mấy cọng lông!
- Không ngờ!
- Dám tăng thêm hai ức a...
Con tức này quả thực không đền mạng, không biết chi tiết của Lâm Minh còn cho rằng thân gia của Lâm Minh là mười tỷ đấy.
Trong phòng khách quý, sắc mặt Hạo Nguyệt quận vương vốn âm trầm, bây giờ nghe Lâm Minh kêu giá thì suýt nữa tức nổ phổi!
Hắn gọi giá cũng bỏ đi, nhưng mà hết lần này tới lần khác cũng theo hắn tăng hai ức.
So sánh mà nói Hạo Nguyệt quận vương đã bị hắn áp chế, một tỷ tám điểm tích lũy, hắn tuyệt đối không có biện pháp mở miệng lạnh nhạt như vậy, bởi vì giá của Tử Kim Thương so với mấu chốt của hắn nhiều ra hai ức!
Thời điểm này người đấu giá toàn trường đều nhìn về gian phòng của Hạo Nguyệt quận vương.
Chờ xem Hạo Nguyệt quận vương là tăng giá hay buông tha.
- Khách nhân phòng ba mươi sáu ra giá một tỷ tám, các vị ngồi đây có ai ra giá cao hơn không?
Tống Văn vẫn theo thường lệ nói qua một câu, tuy nhìn thì hỏi toàn trường, kỳ thật chỉ nói cho mình Hạo Nguyệt quận vương nghe. Âm thanh hắn nói chuyện đạm mạc, bởi vì thời điểm này hắn không cần phải k1ch thích, bởi vì Hạo Nguyệt quận vương đã bị nung nấu lửa giận, đã bốc cháy tới tận cùng!
Hạo Nguyệt quận vương tức giận suýt nữa thiêu đốt toàn thân, trong lòng của hắn thầm nghĩ phải phanh thây xé xác Lâm Minh, tuy một vạn cái không muốn, nhưng lúc này Hạo Nguyệt quận vương không có khả năng lùi bước, đây không phải vấn đề tranh giành mặt mũi, mà là hắn thật cần Tử Kim Thương.
- Một tỷ tám... Hai ngàn vạn...
Hạo Nguyệt quận vương cắn răng nói ra.
Mỗi khi ra nhiều hơn một ngàn vạn, tim của hắn như nhỏ máu, tất cả là do Lâm Minh ban tặng.
- Một tỷ tám hai ngàn vạn! Còn có người nào ra giá thêm hay không?
Lâm Minh đưa ra giá tiền này, đừng nói là Hạo Nguyệt quận vương, ngay cả người xem cũng bị k1ch thích nóng đầu.
Lâm Minh ném ra ngoài con số một tỷ chín gần hai tỷ, kỳ thật ngụ ý rất rõ ràng, Lâm Minh thân gia không sai biệt lắm là hai tỷ, cộng thêm Tô Nhã cho mượn là ba tỷ.
Khấu trừ mua sắm cổ đan là một tỷ một ngàn vạn, vừa vặn còn thừa lại một tỷ chín chín trăm triệu chín trăm ngàn. (Ghi theo tựa đề đi)
Lâm Minh ra giá như vậy có ý ta chỉ có bao nhiêu đó, ngươi có bản lĩnh thì áp qua đi, nó sẽ là của ngươi.
Một chiêu này, đủ tuyệt!
Rất nhiều người cũng bội phục phách lực của Lâm Minh, người bình thường mượn một tỷ hơn phân nửa là kinh sợ, sợ hãi trả không được, nhưng mà Lâm Minh ném một tỷ ra ngoài như ném rác, thậm chí ngay cả tài phú hai tỷ của Lâm Minh cũng tiêu xài không còn gì.
Kêu ra con số gần hai tỷ, người như vậy phải có phách lực thế nào?
- Gần hai tỷ a, không được, mặc kệ Lâm Minh này có điên hay không, hắn đã nổi danh rồi.
Ngay cả Thiên Tôn Linh Bảo bình thường cũng ít khi vượt qua một tỷ.
Nhưng bây giờ bán gấp hai lần, nếu như là Thiên Tôn mua, đương nhiên không thành vấn đề.
Thế nhưng mà đa số tình huống chỉ có Giới Vương mới có thể mua Thiên Tôn Linh Bảo, còn Đại Giới Giới Vương ra giá tiền này cũng là táng gia bại sản, huống chi hiện tại còn gấp đôi.