- Ngươi… ngươi… ngươi đừng ăn nó, ta… ta cho ngươi... ngươi tốt... chỗ tốt.
Hồng y thiếu nữ không đáp lời của Lâm Minh, mà là tiếp tục quan tâm nhìn Kỳ Lân quả, tiếng nói của nàng so với vừa rồi lại nhanh một chút, nhưng mà như cũ cà lăm, nói chuyện rất không thuần thục.
Kỳ Lân quả kia quay tròn mắt nhỏ nhìn về phía Hồng y thiếu nữ, ở trên khuôn mặt nhỏ bé rõ ràng hiển lộ ra thần sắc hưng phấn cùng thân cận, không ngừng hướng Hồng y thiếu nữ "chiêm chiếp" gào thét kêu to, một bên gọi, một bên cố sức ở trong lòng bàn tay Lâm Minh giãy dụa.
- Ta… ta… dùng vật này cùng… cùng ngươi trao đổi.
Hồng y thiếu nữ nghe được tiếng kêu lo lắng của Kỳ Lân quả, trên mặt lại lộ ra thần sắc lo lắng.
Lòng bàn tay mở ra, bộc phát ra quang mang chói mắt, thình lình lộ ra một viên tinh thể màu đỏ như đậu tương.
Lâm Minh tập trung nhìn vào, kia giống như là một viên bảo thạch, song vừa xuất hiện ở trong lòng bàn tay của Hồng y thiếu nữ, lại chảy ra, phảng phất như một giọt máu.
Phù phù, phù phù.
Giọt chất lỏng màu đỏ này vừa xuất hiện, liền phát ra một luồng sóng ba động làm cho lòng người kinh sợ, phảng phất như một trái tim đang đập.
Ba động này là kỳ dị như thế, mang theo hồn lực khổng lồ, ngay cả Lâm Minh cũng cảm giác được trái tim mình nhịn không được theo trái tim màu đỏ như máu này nhảy lên, tiết tấu phù hợp đến lạ thường.
- Này là...
Lâm Minh cẩn thận nhìn giọt chất lỏng màu đỏ kia, hắn cảm giác, đó cũng không phải máu tươi, nhưng lại có sinh mệnh khí tức khổng lồ, trừ lần đó ra, trong đó còn ẩn chứa tinh thần bổn nguyên.
Trong mắt Lâm Minh nổ bắn ra tinh mang, bên trong lóe ra ký hiệu, muốn nhìn thấu giọt nước này.
Nhưng mà giọt nước này thâm u vô cực, gặp phải lực lượng kỳ dị bao vây, Lâm Minh căn bản nhìn không thấu.
Hắn chỉ có thể cảm giác được, đây là một giọt nước cực kỳ kinh khủng.
Giọt nước này có một cỗ lực lượng vô cùng cường đại, tản mát ra khí thế mãnh liệt thần thánh. Lực lượng tinh thần bổn nguyên ở bên trong tinh thuần đến một trình độ khó có thể tưởng tượng.
Giá trị giọt nước này, khó có thể lường được, tuyệt đối là bảo vật cực phẩm.
Mà nó cùng Kỳ Lân quả ai trân quý hơn, bằng nhãn giới của Lâm Minh, thật sự là khó có thể phân biệt.
- Này… này… này… đây là nước suối trong động quật..., ta... ta lấy ra... Sau đó, sau đó... nước suối không… không thấy rồi, rất… rất trân quý.
Tựa hồ sợ Lâm Minh không để vào mắt, Hồng y thiếu nữ lo lắng giải thích, còn phối hợp với một đôi tay nhỏ bé trắng noãn không ngừng khoa tay múa chân.
- Động quật? Chẳng lẽ là Linh Hồn Động Quật?
Lâm Minh sửng sốt, hắn tự nhiên nhớ kỹ lúc trước nghe qua truyền thuyết nước suối trong Linh Hồn Động Quật, sau lại không thấy, là… Khấp Huyết Thần Tuyền?
Đột nhiên nhớ tới bốn chữ này, mi tâm Lâm Minh trực nhảy.
Khấp Huyết Thần Tuyền tuyệt đối là bảo bối trân quý nhất trong Linh Hồn Động Quật.
Nghe nói có máu của tuyệt đại Thần Vương thời thượng cổ cô đọng trong đó. Năm đó, đã từng có Chân thần tiến vào Linh Hồn Động Quật, chính là vì Khấp Huyết Thần Tuyền mà đến, nhưng sau này Khấp Huyết Thần Tuyền biến mất, Chân Thần tự nhiên sẽ không đi Linh Hồn Động Quật nữa rồi.
Hắn trong lúc bất chợt đối với Hồng y thiếu nữ kia sinh ra nghi ngờ, nàng đến tột cùng là ai? Như u linh xuất hiện ở nơi này, trên người còn có Khấp Huyết Thần Tuyền, hơn nữa nhìn bộ dáng, tựa hồ Kỳ Lân quả cùng nàng rất quen thuộc, thân cận, thiếu nữ này cũng rất quan tâm Kỳ Lân quả...
Ánh mắt Lâm Minh đọng lại ở trên hai chân trần của Hồng y thiếu nữ. Cặp chân kia đi lại ở trên đường đá lởm chởm bén nhọn, lại giống như là đi ở trên mặt nước, dễ dàng nhẵn mịn, phảng phất là thật sự cùng cảnh vật chung quanh hoà thành một thể.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Lâm Minh lại hỏi thăm lần nữa, song khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu nữ này đỏ bừng, nắm chặt quả đấm, không nói một lời.
Lâm Minh khẽ nhíu mày, hắn hoàn toàn nhìn không thấu cảnh giới của thiếu nữ này, cảm giác giống như là một phàm nhân, nhưng mà trực giác nói cho hắn biết, thật ra cũng không phải là như thế, người thiếu nữ này có năng lực thần bí, nhưng mà hắn hoàn toàn không biết thực lực thiếu nữ như thế nào.
Lâm Minh trầm mặc, làm thiếu nữ khẩn trương lên, cái miệng nhỏ nhắn anh đào khẽ nhếch, nàng nói:
- Phải.. Có phải không đủ hay không?
Thiếu nữ cảm giác mình lấy ra đồ vật có chút giá trị không đủ, ít nhất Lâm Minh là không hài lòng, hắn vẫn còn có thể ăn hết Kỳ Lân quả.
Nàng đọng lại lông mày suy nghĩ một chút, lại nói:
- Ta còn biết bảo tàng trong… trong lòng đất, sẽ nói cho ngươi biết, ngươi… ngươi… ngươi… ngươi không nên ăn nó.
Hiển nhiên trong lòng nàng, Kỳ Lân quả thập phần trân quý.
- Cái bảo tàng gì?
Lâm Minh trong lòng vừa động.
- Ta không rõ, ngươi ngươi ngươi theo ta sẽ rõ ràng…
Hồng y thiếu nữ thật giống như chưa từng có nói nhiều lời như thế, mỗi lần nói chuyện, nàng cần phản ứng một lúc lâu.
Lâm Minh nhìn Hồng y thiếu nữ một cái thật sâu, bằng tính cách cẩn thận của hắn, vốn là loại địa phương không biết này, hắn là quyết sẽ không đi, nhưng mà thiếu nữ này, thật sự không giống có ác ý.
- Ngươi dẫn ta đi bảo tàng kia, ta không ăn Kỳ Lân quả.
Vừa nghe Lâm Minh đáp ứng không ăn Kỳ Lân quả, nét mặt Hồng y thiếu nữ buông lỏng một ít, mà Kỳ Lân quả lại hoan khoái chiêm chiếp, bộ dạng thật cao hứng.
Hồng y thiếu nữ nhìn chằm chằm bộ dáng Kỳ Lân quả vui vẻ, cười một tiếng, trên mặt lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ thật sâu, bộ dáng rất khả ái.
- Thật tốt, ta dẫn ngươi đi.
Nàng dùng sức gật đầu, tự hồ sợ Lâm Minh đổi ý.
- Không vội, trước khi đi, ta trước đem Thần tuyền này hấp thu.
Lâm Minh trầm giọng nói, sau đó nhìn Hồng y thiếu nữ một cái:
- Ngươi giúp ta coi chừng dùm phía ngoài, không cho người vào nơi này.
Lâm Minh vẫn còn có chút phòng bị nhìn thiếu nữ thần bí kia, dù sao thời điểm hắn hấp thu Thần tuyền, thân thể phòng ngự rất yếu.
- Tốt... Tốt.
Hồng y thiếu nữ đáp ứng.
Đợi cho Hồng y thiếu nữ rời đi một khoảng cách, Lâm Minh bố trí một kết giới phòng hộ đơn giản, hắn bước vào trong đó, trực tiếp đem giọt Khấp Huyết Thần Tuyền kia nuốt đi vào.
Rất nhanh, trên người Lâm Minh đã bị huyết quang mịt mờ bao phủ.
Từng sợi huyết quang nhè nhẹ từ mỗi một tấc da của hắn chui ra, bắt đầu bao phủ hắn trong đó.
Dần dần huyết quang càng ngày càng đậm, càng ngày càng mênh mông, đem Lâm Minh bao vây trong đó.
Phù phù, phù phù, huyết quang này tựa hồ tạo thành một quang ảnh huyết kén cự đại, phập phồng nhảy lên.
Mỗi nhảy lên một tiếng, giống như là Thần Vương gõ động đại cổ, thanh âm như sấm rền.
Toàn bộ động quật cũng hung hăng dao động xuống.
Lâm Minh bế quan lần này, là đầy đủ hơn mười canh giờ.
Ở ngoại giới, màn đêm buông xuống, mặt trời lại dâng lên, mà trong động quật, thủy chung một mảnh đen nhánh.
Ở thời khắc này, huyết kén đột nhiên bắn ra hào quang vạn trượng, nhè nhẹ từng sợi đem huyết kén kia cắt ra.