Có võ giả tên Huyễn Thần Nhai nói ra, bọn họ đã xem Lâm Minh chính là thịt cá trên thớt, hiện tại chỉ sợ xương cá đâm vào tay mà thôi.
- Giết hắn, chúng ta đồng loạt ra tay!
Người của Hoàng Tuyền Cung hô lớn!
- Chỉ cần giết hắn, đuổi hắn ra khỏi nguyên mộng vũ trụ, như vậy chân thân của hắn sẽ thoát ly dị độ không gian, đến lúc đó Đại Phạm Thần Vương sẽ thi triển vô lượng đại pháp, nhất định có thể tìm ra chân thân của hắn, khi đó hắn sẽ mặc chúng ta hành hạ tới chết.
Từ xa là tiếng của Tử Lăng Vương vọng tới.
- Ha ha, đến lúc đó ta muốn xem Lâm Mục ngươi chết thế nào.
Ánh mắt Tử Lăng Vương dữ tợn, hắn nói lời này làm tâm thần Lâm Minh rùng mình, thủ đoạn của Đại Phạm Thần Vương hắn đã nhìn thấy một lần, hắn không chút nghi ngờ, Đại Phạm Thần Vương thật sự có bổn sự như vậy.
Nếu hắn vẫn lạc trong nguyên mộng chiến trường, không chỉ là vấn đề mất đi trang sách màu vàng mà thôi.
Nói cho cùng lâm vào nguy cơ này, cũng là bởi vì Lâm Minh khó hiểu thủ đoạn của Chân Thần.
Thời điểm này người của Hoàng Tuyền Cung xuất thủ trước, quỷ ảnh ngập trời.
Mà phía sau bọn họ nghe được âm thanh "Sưu sưu sưu --" vang vọng, trên Ham Thai cũng có người lao lên hư không tập kích Lâm Minh, các hào quang mỹ lệ b ắn ra bốn phía.
- Đều muốn giết ta?
Hai mắt Lâm Minh huyết hồng, toàn thân hắc quang b ắn ra ngoài, Ám Long thương bị quấn trong hư không, một chút quang mang màu đen xuất hiện.
Chợt quang mang màu đen đột nhiên mở rộng, mang theo lực lượng hỗn độn cuồn cuộn, nó giống như lỗ đen bắ n ra lực cán nuốt vô tận.
Hơn mười võ giả tránh né không kịp, trực tiếp bị hắc động kia thôn phệ, trong hư không huyết nhục bay đầy trời..
Huyết t*ng trùng thiên.
Những người này bị chém giết kịch liệt như thế, thần hồn của bọn họ ngoài nguyên mộng chiến trường bị hao tổn không nhỏ.
Nhưng mà cùng lúc đó, sau một kích của Lâm Minh thì lưng của hắn bị nhiều người công kích.
Người quá nhiều! Tầng tầng lớp lớp, so với người vây công trong nguyên mộng vũ trụ còn nhiều hơn!
Hơn nữa tu vị của đám người này không bị áp chế, có rất nhiều người tu vị cao hơn Lâm Minh nhiều.
Rầm rầm rầm.
Những người này đều là nhân kiệt, lực công kích không giống bình thường, giống như vô số ngôi sao oanh tạc, Lâm Minh né tránh nhưng vẫn trúng công kích như trước, cho dù lực phòng ngự của hắn có mạnh hơn nữa, bị nhiều người vây công như thế, huyết khí trong người vẫn sôi trào.
Một tia máu tươi từ trong lân giáp trên lưng chảy ra ngoài.
- Ta phải động, không thể đứng mà chịu vây công! Nếu không ta sớm muộn gì cũng bị giế t chết.
Trong đầu Lâm Minh sinh ra ý niệm này, hắn đột nhiên quay đầu lại, trong người b ắn ra bí lực vô tận, ánh mắt lạnh như băng quét qua đám võ giả Hồn tộc vừa đánh lén mình.
- Bắt đầu từ các ngươi!
Lâm Minh quát lên một tiếng lớn, chân đạp hư không, tốc độ nhanh tới tận cùng.
Hắn vận chuyển không gian pháp tắc, ngay lập tức xuất hiện trước mặt đám người đánh lén, khiến người khác thoáng cái mất đi mục tiêu.
- Cẩn thận!
Có người kinh hô, nhưng mà đã chậm!
Ám Long thương quét ngang, sát khí kh ủng bố khiến ba kẻ đánh lén đâu bay lên cao, óc văng tung tóe!
Nhìn thấy phương thức tử vong thảm thiết như vậy, làm cho những võ giả khác sinh ra sợ hãi trong lòng, chết như vậy chính là đầu bị đánh bạo, tinh thần chi hải tất nhiên bị trọng thương, sợ rằng bản tôn của những người này cũng mất nửa cái mạng, không điều dưỡng một năm nửa năm, không có linh dược tuyệt thế, đừng mong khôi phục.
- Sát!
Trên bầu trời, người của Hoàng Tuyền Cung lại ra tay.
Bọn họ xuất chiêu với Lâm Minh, nhưng mà thân ảnh Lâm Minh lập tức biến mất, kết quả người cách Lâm Minh không xa, đám nguowfit rên Ham Thai ra tay với Lâm Minh, bọn họ trực tiếp bị võ giả Hoàng Tuyền Cung đánh chết, tiếng kêu thảm thiết vang vọng.
Tư vị bị lệ quỷ thôn phệ, hơn nữa chuyện này cũng gây tổn thương tinh thần to lớn.
- Không xong!
Người ra tay biểu lộ kinh ngạc, bọn họ lại giết người nhà.
Mà trong thời gian bọn họ ngạc nhiên, Lâm Minh đột nhiên xuất hiện trước mặt của bọn họ, ánh mắt của hắn băng hàn, Ám Long thương trong tay giống như liêm đao của tử thần, không ngừng thu gặt tính mạng.
Máu tươi như hồng liên nở hoa.
Phốc phốc phốc!
Lâm Minh giống như tử thần không ngừng thu hoạch tính mạng, hơn nữa phàm là người bị Lâm Minh giế t chết, toàn bộ đầu đều vỡ vụn, tinh thần chi hải tan nát.
Đây là phương pháp giết người ngoan độc nhất, đám người chung quanh không ai không sợ hãi.
Cho dù đây là nguyên mộng vũ trụ, bị Lâm Minh g iết chết như thế không ai không trả cái giá lớn.
XIU....XIU... XÍU...UU!!
Hào quang Đạo Cung Cửu Tinh rót vào trong người của Lâm Minh, thân thể của hắn có tiếng xương nổ lốp bốp, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi.
Mà dưới chém giết của Lâm Minh, những người khác khó lòng tập trung hắn được, công kích nhao nhao thất bại, thậm chí đánh trúng người một nhà.
- Khóa hắn lại!
Tử Lăng Vương ở trong đám người rống một tiếng.
Thời điểm này một thanh niên tóc vàng ra khỏi Hỗn Độn Thiên Cung, trong bàn tay của hắn có một khối mai rùa hiện ra.
Mai rùa rất kỳ dị, vừa xuất hiện đã tỏa ra hào quang hỗn độn, qua trong giây lát đã biến thành hồn thú kỳ dị, to như núi, tiếng rống như sấm.
Hồn thú này là một con quái vật vô cùng hung ác, khóe miệng không ngừng có nước dãi chảy ra ngoài, hào quang hỗn độn lập lòe, cái trán có phù văn hồn lực sơ thành, từ trên người của nó tỏa ra khí tức mạnh mẽ, há miệng hấp một cái, hồn lực chung quanh không ngừng bị nuốt đi.
- Ân? Thôn Thiên Thú!
Võ giả Hồn tộc nhận ra hồn thú này, trong truyền thuyết nó khi thành niên có thể hấp thu một tinh cầu, làm cho tinh cầu trở thành tinh cầu chết.
Thôn Thiên Thú trước mắt chỉ là vị thành niên, bị Hỗn Độn Thiên Tôn đánh chết, phong ấn tinh hồn của nó vào trong mai rùa cổ xưa, sau đó luyện thành pháp khí.
Vừa thả mai rùa này ra, tinh hồn Thôn Thiên Thú xuất hiện và hấp thu tất cả, ngay cả người chung quanh cũng bị nuốt.
Ngày bình thường, đệ tử thần truyền của Hỗn Độn Thiên Tôn đạt được mai rùa này thì căn bản không nỡ lấy ra sử dụng, bởi vì dùng một lần tinh hồn của Thôn Thiên Thú sẽ bị suy yếu một phần, sau đó là vứt đi.
Còn lần này, đối mặt Lâm Minh, hắn chỉ có thể mang ra sử dụng.
- Hàn Lộ sư muội. Ta và ngươi liên thủ phong bế khu vực này, định trụ thân hình Lâm Mục, sau đó trấn giết kẻ này!
Thanh niên tóc vàng nói với Hàn Lộ.
Hàn Lộ nhíu mày, nàng là đệ tử thiên kiêu của Đại Phạm Thần Vương, phối hợp với nhiều người vây giết một nhân loại. Chuyện này làm cho nàng có cảm giác thất bại, nhưng mà hiện tại nàng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể liên thủ với mọi người mà thôi.
Nàng lấy một cái hồn khí như vẩy cá ra.
Lân phiến này chính là vẩy của Cự Côn Bắc Minh tróc ra, trời sinh mang theo chân ý pháp tắc hàn băng, lại trải qua sư phụ nàng tự tay đề luyện nên biến thành hồn khí.
Hồn khí này xuất hiện đã tỏa ra sương khí băng hàn, ngay cả không khí chung quanh cũng bị đông cứng lại.