Sau khi chơi cờ vua thì bọn họ tuyệt vọng phát hiện, ngay cả cờ vua mà bọn họ tự hào, trước mặt Lâm Minh lại chẳng đáng một đồng.
Ở phương diện không phải sở trường thua cũng chẳng có gì, nhưng ở phương diện bọn họ đắc ý nhất, cho dù bọn họ là thiên kiêu, so với Lâm Minh chỉ là trò cười mà thôi.
Những người này cũng không biết, kỳ thật người sáng tác Thánh Điển cũng không phải tổ tiên Hồn Tộc, hắn lưu lại truyền thừa cũng là thuộc về toàn bộ sinh linh, người có khả năng thì có được, không quan hệ tới chủng tộc.
Lúc này ở Đọa Thần sơn mạch, một tuấn kêệt Hồn Tộc sắc mặt rất khó coi, khó coi như cha mẹ chết.
Thực tế thì cả đám người chê cười Lâm Minh không lượng sức cảm thấy mặt mũi nóng rát, mặc dù bọn họ cố ý làm thấp Lâm Minh vài câu, tuy nhiên lại hiểu rõ, trước mặt sự thật thì cho dù nói cái gì cũng bằng thừa, cuối cùng bọn họ dứt khoát câm miệng.
- Lâm Mục này thật sự lần đầu tiên tới Đọa Thần sơn mạch?
Có ngườ nhỏ giọng hỏi thăm, nhưng mà hắn còn chưa nói hết, chuyện càng khiến người ta không cách nào tiếp nhận lại xảy ra.
Hào quang chung quanh Lâm Minh càng ngày càng mạnh, tầng tầng lớp lớp khuếch tán ra chung quanh, ngau từ đầu là rung động, về sau lại như sóng lớn, từng đợt lại từng đợt, phạm vi ảnh hưởng chừng mười trượng. Trong thiên linh của Lâm Minh ẩn ẩn có vầng sáng phóng lên trời, phát sáng huy hoàng, giống như ngôi sao không ngừng trôi nổi, mọi người hiện tại khiếp sợ tột đỉnh.
Loại dị tượng này còn hơn cả Thánh Mỹ!
Thánh Mỹ thắp sáng chỉ là mặt trăng. Mà Lâm Minh lại thắp sáng cả bầu trơi sao. Mỗi người ngộ đạo có dị tượng khắc nhau, đây là bởi vì võ giả lĩnh ngộ pháp tắc trên Ham Thai khác nhau, không ai có thể hoàn toàn lĩnh ngộ pháp tắc mà chủ nhân Thánh Điển sáng lập, bọn họ lĩnh ngộ chỉ là một bộ phận mà thôi.
Căn cứ vào độ khó của pháp tắc, lĩnh ngộ có triệt để hay không... Đủ các nguyên nhân khác nhau, dị tượng bày ra cũng khác nhau.
Mà bây giờ dị tượng của Lâm Minh vô cùng hùng vĩ, còn hùng vĩ hơn cả Thánh Mỹ, mọi người đều cảm thấy dường như Lâm Minh ngộ đạo trên Ham Thai càng mạnh hơn nữa.
- Hồn Hậu nương nương lại không bằng Lâm Mục?
Rất nhiều người cảm giác như đang nằm mơ. Mặc dù nói Hồn Hậu Thánh Mỹ hiện tại chỉ mới bảy chuyển, đằng sau còn có không gian phát triển cực lớn. Nhưng ai có thể khẳng định, Lâm Minh trong tương lai không có phát triển to lớn sao?
- Chớ nói lung tung! Thánh Mỹ nương nương dù sao trước mắt mới thắp sáng ấn ký hồn hải thứ năm, hơn nữa dị tượng lớn nhỏ có đôi khi còn không mạnh bằng hào quang mạnh yếu đâu, pháp tắc tới mức này, chúng ta có thể hiểu sao?
Người ủng hộ Thánh Mỹ quá nhiều. Bọn họ cũng tin tưởng Thánh Mỹ vượt qua Lâm Minh.
Mà thời điểm này, cho dù là Lâm Minh hay là Thánh Mỹ, bọn họ hoàn toàn không biết chuyện xảy ra bên ngoài.
Ngộ đạo giống như leo thang trời, đường càng dài càng cô tịch.
Tâm thần bọn họ đắm chìm vào trong đó, không có nửa điểm phân tán.
Nhen nhóm hồn hải thứ năm, con đường trùng kích hồn hải thứ sáu là vô cùng dài.
Lâm Minh giống như cây đại thụ, cắm rễ trên bàn đá, ngồi bất động.
Mà Thánh Mỹ thì như hồ nước, không gió không có sóng, vô cùng yên tĩnh.
Dị tượng mà Thánh Mỹ nhìn thấy khác với Lâm Minh, nàng dựa vào thiên phú kinh người của mình, lĩnh ngộ chân ý sinh mạng, lý giải linh hồn mà thăm dò con đường sương mù.
Mà thời điểm này, Lâm Minh vẫn đang đắm chìm trong giọt mưa, từng giọt mưa rơi, hắn nhìn ngày này qua ngày khác, hồn nhiên vong ngã.
Thẳng đến khi hắn cảm giác trong giọt mưa, hắn đã nhìn thấy cơ hồ tất cả những thứ mình lý giải được, pháp tắc khác nhau, thời điểm hắn nhìn thấy nhiều thứ hoàn toàn khó lý giải thì hắn mới chậm rãi dừng lại.
Thời điểm hắn dời ánh mắt, Lâm Minh lại phát hiện nữ tử thần bí đã biến mất.
Hơn nữa phiến thiên địa này cũng trở nên lờ mờ, dường như có một tầng mây đen bao phủ.
- Tiền bối biến mất...
Lâm Minh hơi tiếc nuối, khi nữ tử biến mất, nàng lưu lại pháp tắc cũng biến mất, nhiều pháp tắc như thế, mỗi cái đều tinh diệu, ẩn chứa huyền bí vô cùng, nếu như có thể nhìn rõ chúng nó, vận dụng nó ở bên ngoài cũng đủ hưởng thụ cả đời, Chân Thần thánh địa sẽ xem chúng như kỳ trân, truyền thừa nhiều đời xuống dưới.
Nhưng mà đang ở trẻn bảo sơn, Lâm Minh nhìn thấy bảo vật lại có hạn, trong thời gian dài như thế, hắn chỉ ngộ ra giọt mưa, thậm chí còn không hiểu được.
Chỉ có thể nói, cảnh giới chênh lệch quá lớn, đường Lâm Minh phải đi còn dài.
Lâm Minh chính vì không thể lĩnh ngộ thêm... Thời điểm tiếc nuối thì bầu trời lại càng ngày càng mờ, mây đen áp đỉnh, khói đen tối tăm.
Trên từng phiến đá xanh có bóng tối bao phủ, bắt đầu chậm rãi mất đi màu xanh sáng bóng, đã biến thành màu đen như mực.
Đá xanh biến thành đá đen.
Từng khối đá đen yên tĩnh mà cổ sơ, Lâm Minh nhìn thấy chúng, chẳng biết tại sao lại có một loại cảm giác, cảm thấy chúng giống như mộ bia.
Loại cảm giác này cực kỳ quái dị, hơn nữa trong không gian này cũng khí tức áp lực nói không nên lời.
Từng tầng khói đen dầy dặc bao phủ, triệt để bao phủ phiến thế giới này, Lâm Minh lại không thấy rõ con đường.
Trong lòng Lâm Minh nghiêm nghị, hắn vận chuyển Thiên Mục Đạo Cung, muốn nhìn thấu sương mù này.
Nhưng mà thiên địa này chỉ có tử khí lờ mờ, bao phủ chung quanh mi tâm Lâm Minh, Thiên Mục không còn nhạy cảm như dĩ vãng.
Lâm Minh cảm giác mình mi tâm bao phủ một đoàn hắc khí, nếu như dùng lời thầy tướng thường nói, đây là ấn đường biến thành màu đen.
- Thiên Mục cũng nhìn không thấu...
Lâm Minh hít sâu một hơi, hắn ẩn ẩn cảm giác chung quanh tràn ngập tử chi ý cảnh.
Tánh mạng còn sống, chấm dứt thì tự nhiên là chết.
Chết, đây là điểm kết thúc của sinh mạng.
Không có cái gì trường tồn từ cổ chí kim, cho dù là đại chủng tộc cường đại cũng sẽ từ hưng tới suy, dù là thiên địa vũ trụ cũng có ra đời và hủy diệt.
Nếu có thể thoát khỏi tử vong. Như vậy... Chính là vĩnh sinh trong truyền thuyết, dường như... Mặc dù là người sáng tạo ra Thánh Điển cũng chưa tổng kết ra phương pháp vĩnh sinh.
Dưới loại tình huống này, sinh mạng phải trải nghiệm tử chi ý cảnh thành một bộ phận trọng yếu của sinh mạng, bởi vì đối với sinh mạng mà nói, thời gian chúng còn sống so với thời gian chết là không có ý nghĩa.
- Tử chi ý cảnh này lĩnh ngộ như thế nào?
Lĩnh ngộ cái chết còn khó hơn lĩnh ngộ sự sống, bởi vì Lâm Minh vốn chính là người còn sống, lý giải sự sống lại càng dễ. Nhưng mà muốn lý giải cái chết, Lâm Minh không thể tự sát trải nghiệm tử vong a.
Trong đầu Lâm Minh đang chèo chống ý niệm này, đột nhiên hồng ảnh lóe lên, Hồng nhi xuất hiện bên cạnh Lâm Minh, nói:
- Lâm ca ca, nơi đó có người...
Hồng nhi chỉ vào khói đen, căn bản nhìn không thấu.
- Người nào?
Trong nội tâm Lâm Minh cả kinh.
- Thiệt nhiều... Thật nhiều người, lớn lên đủ loại kiểu dáng, có chút mọc cánh. Có chút mọc sừng, có chút mọc đuôi, còn còn chút không phải là người. Như là hung thú, quái trùng, chúng đều bò từ trong đất ra, chính là từ dưới đá đen này.