Thiên Tài Tiên Đạo

Chương 1974: Nhân tuyển (1)



Ở dưới vây giết cùng chặn đường trùng trùng, Lâm Minh không cách nào tưởng tượng được Hỗn Nguyên thiên tôn là như thế nào mà xông tới được Thánh La Thiên, tiến vào Thái cổ di tích?

Phải biết rằng, Hỗn Nguyên lúc này đã không có đại đế chi tâm, thậm chí không có Hỗn Nguyên thiên cung, Hỗn Nguyên Chung, Hỗn Nguyên chi môn!

Hắn chỉ bằng vào một cỗ ý niệm, tiến vào Thái Cổ giới di tích, một đường dùng máu tươi liền chạy đến đó...

Hỗn Nguyên thiên tôn đã sớm chọn Hắc Ám thâm uyên.

Có lẽ ở trước lúc Hỗn Nguyên thiên tôn bắt đầu bắt tay vào sáng lập Hồng Mông luân hồi đạo đã đi qua Thái Cổ giới di tích, tựa như Thần Mộng từng đi qua Hồn giới, Hỗn Nguyên thiên tôn biết chỗ sâu nhất của Hắc Ám thâm uyên thì Chân Thần cũng không dám tiến vào.

Hắn không muốn nhục thể của mình bị Thánh tộc lợi dụng, liền không chùn bước xông vào Hắc Ám thâm uyên!

Chuyện tiếp đó liền giống như lão Thần Hoàng miêu tả rồi.

Lâm Minh không cách nào tưởng tượng ở thời điểm Hỗn Nguyên thiên tôn chạy trốn Thánh La Thiên, cùng chém giết giãy dụa ở Hắc Ám thâm uyên, đoạt xá ác ma thâm uyên, hắn rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu trắc trở cùng cay đắng!

Hôm nay hắn đã thành ma, trong lòng chỉ còn lại có hận ý nồng đậm, liên tục không dừng!

Sau khi hiểu hết thảy, Lâm Minh chỉ có thể cảm khái tạo hóa trêu ngươi, Hỗn Nguyên thiên tôn là một nhân vật tuyệt thế có tình có nghĩa, oai phong thiên địa lại lạc đến kết quả như vậy, sao mà bi tình!

Đáng vui mừng duy nhất chính là truyền thừa của Hỗn Nguyên còn có Hắc Long, ở dưới sự bảo vệ bỏ qua tự thân của Hỗn Nguyên thiên tôn thì được bảo tồn lại...

Điều này cũng đại khái là bởi vì Thánh tộc không cho là một cái truyền thừa do Thiên Tôn lưu lại có thể thay đổi được cái gì, mà theo thông đạo Thán Tức thần bích từ từ biến mất, muốn đi hủy diệt nó còn phải giao ra cái giá không nhỏ.

Hắc ám đặc dính như nước, Hồng Mông chi khí tràn ngập.

Lâm Minh yên lặng ngồi ở trong phiến không gian hắc ám này, ở trước người hắn, Hắc Long long đản lẳng lặng lơ lửng, từng tia khí tức Hồng Mông ngưng tụ trong đó, để cho quả long đản này lóe ra hắc quang nhàn nhạt.

Hắn đã đả tọa ba ngày rồi, hắn ở trong không gian hắc ám này thể ngộ ý cảnh mà Hỗn Nguyên thiên tôn lưu lại, đồng thời cũng lấy cỗ ý cảnh này thấm nhuần cho trưởng thành của Hắc Long long đản.

Mà liền ở lúc này trong lòng Lâm Minh vừa động, hắn nghe được truyền âm của lão Thần Hoàng --- Hạo Kiếp chi liên chữa trị liền sắp bắt đầu, mà hiện tại cần định ra danh ngạch tiến vào cấm địa.

Lâm Minh đứng lên, đi ra khỏi phiến không gian hắc ám này...

...

Bạch sắc đại điện to lớn trang nghiêm, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy vũ trụ mênh mông, không bờ bến trên bầu trời.

Mà ở giữa đại điện thì có một bàn tròn cực lớn làm bằng hắc diệu thạch, trên cái bàn tròn có khắc đồ án Thần tộc cổ xưa.

Lúc này trong đại điện đã có mười mấy người đang chờ.

Lâm Minh đi vào đại điện trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Trong đó liền bao gồm cả Mạc Lăng thiên tử, ánh mắt của hắn ngưng tụ ở mi tâm của Lâm Minh, ánh mắt nhất thời khẽ đỏ lên.

Bởi vì hắn thấy được Thần Hoàng ấn ký ở giữa mi tâm của Lâm Minh.

- Thần Hoàng ấn ký!

Mạc Lăng thiên tử nắm chặt tay vịn của ghế, tựa hồ liền muốn đứng lên, mà lúc này Đại trưởng lão Thần tộc ở bên cạnh hắn lại đem hắn đè xuống.

- Đại trưởng lão, lão Thần Hoàng làm sao sẽ lưu lại Thần Hoàng ấn ký cho hắn, hắn chỉ là ngoại nhân, làm sao có thể...

Sắc mặt của Mạc Lăng thiên tử vô cùng khó coi, hắn là dòng duy nhất còn sót lại của thế hệ trẻ Thần tộc, cũng không có được gia trì của Thần Hoàng ấn ký.

Mặc dù nói tác dụng của Thần Hoàng ấn ký cũng không phải là rất lớn, nhưng đây là một thứ tượng trưng cho thân phận, ý vị là được chấp nhận của Thần Hoàng.

- Là lão Thần Hoàng lưu lại, bất quá... Khí huyết của hắn phù phiếm, tựa hồ bị thương rồi.

Đại trưởng lão ở bên cạnh Mạc Lăng thiên tử mở miệng nói, Mạc Lăng thiên tử hơi ngẩn ra, nhìn Lâm Minh, quả nhiên thấy tình huống của Lâm Minh không đúng.

Lâm Minh lúc này ở trên người hắn đã không còn vết máu, nhưng mà thương tích lưu lại sau một kích của Hỗn Nguyên thiên tôn không phải là chuyện đùa, thậm chí nội tạng, kinh mạch của hắn còn có một chút tổn thương chưa phục hồi như cũ.

- Tiểu tử này không biết dùng hoa chiêu gì mà đả động được lão Thần Hoàng, lúc trước lão Thần Hoàng dẫn hắn rời đi cũng không biết là đi nơi nào, cho hắn cái gì.

Thanh âm của Mạc Lăng thiên tử tức giận, mang theo ghen tỵ thật sâu, hắn nhưng là dòng chính vương thất của Thần tộc, mà Lâm Minh chỉ là nhân loại, lão Thần Hoàng thế nhưng làm ra lựa chọn như vậy.

Không riêng gì Mạc Lăng thiên tử, rất nhiều người đều chú ý tới Thần Hoàng ấn ký ở chính giữa mi tâm của Lâm Minh, trong lúc nhất thời rất hiều người bàn luận xôn xao.

- Chính là tiểu tử này đem Hạo Kiếp chi liên mang về Thần tộc?

- Lão Thần Hoàng điểm lên Thần Hoàng ấn ký ở mi tâm của hắn, chẳng lẽ còn tính toán để cho hắn nhận được một cái danh ngạch tiến vào Tu La cấm địa sao?

- Không thể nào, tiến vào Tu La cấm địa chỉ có sáu danh ngạch... Chúng ta còn phải phân cho Thiên tộc nhân hai cái danh ngạch, còn dư lại cũng chỉ còn bốn cái cho chúng ta, toàn bộ để lại cho Thiên Tôn trong tộc cũng còn không đủ, ngay cả Mạc Lăng thiên tử đều chưa hẳn sẽ hoàn toàn nhận được một cái...

Mọi người hoặc là nghị luận, hoặc là truyền âm, ánh mắt nhìn về phía Lâm Minh đều có chút khác thường.

Lâm Minh đi tới trước bàn đá Hắc Diệu thạch, yên lặng ngồi xuống ở một vị trí xa xa, nghị luận của những người này tự nhiên rơi vào trong tay của hắn.

- Cái danh ngạch này lại chỉ có sáu người... Còn ít hơn so với ta nghĩ, không biết Thiên tộc tại sao cũng phải thêm vào trong đó, bọn họ phân ra hai cái, danh ngạch còn dư lại cho Thần tộc, quả thật là không đủ để phân chia.

Lâm Minh nhìn lướt qua, chỉ là Thiên Tôn ở chỗ này đã có mười người rồi!

Chỉ có bốn danh ngạch, hạ vị Thiên Tôn nhất định là không được chia phần, mà chỉ sợ là bên trong trung vị Thiên Tôn, thượng vị Thiên Tôn, những người có tuổi lớn kia, tiềm lực nhỏ, thực lực yếu cũng sợ là không được phân rồi.

Danh ngạch chỉ sẽ lưu lại cho những Thiên Tôn cường đại nhất, tiền đồ sáng nhất, bởi vì những người này có thể phát huy tác dụng ở trong đại kiếp, cũng có thể chống đỡ cho tương lai của Thần tộc.

Về phần tiểu bối trẻ tuổi dưới tình huống như vậy lấy được một cái danh ngạch lại khó càng thêm khó!

Ngay vào lúc này lại có một nhóm người tiến vào đại điện.

Những người này toàn bộ thân mặc hắc sắc chiến phục, làn da của bọn họ hiện lên màu vàng nhạt, nhãn mâu thâm thúy, phía sau lưng có một cặp quang dực kỳ dị.

Trên quang dực có phù văn kỳ dị lóe lên, giống như là từng đạo tinh hà đang lưu chuyển, quấn quanh.

Thiên tộc!

Nhóm người này tới, khí thế của từng người như thâm uyên đại hải, sâu không lường được, trong con mắt có điện mang đang lóe lên, thực lực hiển nhiên đều hết sức bất phàm.