Ly khai cố thổ của mình, đi đến thế giới không biết, trong lòng đương nhiên sẽ cực kỳ phiền muộn.
Mà điều duy nhất khiến nàng cảm thấy may mắn chính là có Lâm Minh vẫn một mực ở cạnh nàng.
Lặng lẽ nhìn Lâm Minh ngồi xuống trong đại điện, Tiểu Ma Tiên nhấp nhẹ môi, ở trong tràng đại kiếp này, Lâm Minh cơ hồ chính là tất cả của nàng...
- Không biết tiền bối tộc ta, còn có Thần Mộng Thiên Tôn bọn hắn thế nào rồi... "
Vô Yên lẩm bẩm nói, một lòng khó có thể bình tĩnh, ở bên người nàng, Hành Si vân vê từng hạt Phật châu, tựa hồ như đang tụng kinh cầu xin, Long Nha thì dựa vào vách tường, trong tay cầm một bầu rượu, tự rót uống một mình, trầm mặc không nói.
Cách một lúc, Long Nha lại đổ tràn đầy một chén rượu, yên lặng nâng chén với hư không, rồi sau đó tưới rượu xuống dưới đất.
Thấy một màn như vậy, trong lòng Lâm Minh thở dài, hắn biết rõ, Long Nha là đang tống biệt sư tôn của hắn...
Lúc này Nhân tộc quyết chiến với Thánh tộc, bọn người Thần Mộng, Hạo Vũ còn có thể có thể bình an trở về, mà có chút Thiên Tôn lớn tuổi đã ôm quyết tâm hẳn phải chết...
Hắn đứng dậy, muốn đi đến bên người Long Nha để uống một chén với Long Nha.
Mà đúng lúc này hậu, hắn đột nhiên tâm thần run lên, thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống.
- Lâm ca! Ngươi làm sao vậy!
Tiểu Ma Tiên một mực chú ý Lâm Minh, phản ứng đột nhiên của Lâm Minh khiến nàng tâm thần xiết chặt, tu vị đã đến tình trạng như Lâm Minh sao có thể vố cớ vấp ngã như vậy được.
- Lâm Minh!
Những người khác cũng đứng dậy, đều ân cần nhìn Lâm Minh, bây giờ là thời kì phi thường, cho dù đang chạy trốn chết trong vũ trụ tương đối an toàn, bọn hắn vẫn luôn cảnh giác, sự khác thường của Lâm Minh khiến tâm thần bọn hắn đều xiết chặt lại.
- Ta không sao...
Lâm Minh khoát khoát tay, nhưng sắc mặt lại không được tự nhiên.
Ngay trong nháy mắt vừa rồi, hắn cảm giác được rõ ràng có một cổ cảm giác khó có thể hình dung xẹt qua gian phòng này, khiến tinh thần hắn trong nháy mắt thất thủ, mà trong khi suy nghĩ hắn trống rỗng, tựa hồ có một căn lông vũ đã rơi vào trong tinh thần chi hải của hắn, rồi sau đó chậm rãi đắm chìm trong đó.
Cọng lông vũ này thoạt nhìn không chút thu hút, giống như là lông vũ bình thường vậy, nhưng chính là loại bình thường này lại khiến trong lòng Lâm Minh phát lạnh.
Đây là một đám cảm giác ấn ký, hắn bị người theo dõi!
Nhưng mà khiến Lâm Minh ngoài ý muốn chính là, những người khác vậy mà đều không phát giác ra, chỉ có mình hắn phát hiện ra, nói cách khác, đạo cảm giác này, hơn phân nửa chỉ là nhắm vào một mình hắn mà đến.
Ý nghĩ này, khiến lòng bàn tay Lâm Minh toát mồ hôi lạnh, không nói cường độ của cảm giác đáng sợ kia, chỉ riêng cảm giác của đối phương có thể lặng yên không một tiếng động thẩm thấu qua tầng phòng hộ của "Tân Kỷ Nguyên", hơn nữa không hề quấy nhiễu đến rất nhiều đỉnh tiêm Thiên Tôn trên linh hạm "Tân Kỷ Nguyên" đã không phải là điều mà một Thiên Tôn có thể làm được rồi.
Chẳng lẽ, thực lực của đối phương là.. Chân Thần!?
Trong nháy mắt, Lâm Minh cảm giác như rơi vào hầm băng, mình bị Chân Thần theo dõi!?
Đây quả thực là một tin tức vô cùng đáng sợ!
Đám cao thủ Thần Vực như Thần Mộng đều không ở đây, người trên chiếc linh hạm này không có ai có thể đối kháng Chân Thần!
Hơn nữa, ngay cả "Tàu Hi Vọng" cũng mất, càng không có Tu La pháp chỉ có thể trọng thương Chân Thần rồi...
Dưới loại tình huống này, một khi mình bị Chân Thần nhìn chằm chằm vào, cơ hồ đồng đẳng với tuyên bố tử vong!
- Là cố ý nhằm vào ta, hay chỉ là.., dò xét vô ý thức...
Lâm Minh tay chân băng hàn, kỳ thật ngay cả chính hắn cũng không tin, vào lúc này lại có Chân Thần đi ngang qua, đúng lúc dùng cảm giác dò xét bọn hắn...
Đối phương, chín thành chín là nhắm vào hắn mà đến rồi.
- Lâm ca, ngươi đến cùng làm sao vậy!?
Tiểu Ma Tiên nhìn Lâm Minh, thần sắc vô cùng lo lắng.
- Lâm thí chủ, vừa rồi đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Đúng lúc này, cũng đừng giấu diếm chúng ta nữa, chúng ta phải đồng tâm hiệp lực, tất cả khó khăn, mọi người đều nên cùng nhau giải quyết, chúng ta không giải quyết được, còn có Nhân tộc Thiên Tôn.
Hành Si chậm rãi nói, Lâm Minh trong lòng đắng chát, thật sự là Thiên Tôn cũng không giải quyết được ah...
- Ta không sao, chỉ là vừa rồi trong lòng đột nhiên có một dự cảm bất an mãnh liệt, có thể là đã xảy ra điềm xấu gì đó rồi.
Lâm Minh nói cũng không giả, thứ nhất là hắn cũng không hoàn toàn khẳng định. Thứ hai là cho dù nói ra, cũng không có ý nghĩa gì cả, ngược lại còn khiến Tiểu Ma Tiên thương cảm, vào lúc này, không ai có thể ngăn được Chân Thần cả.
Nói ra chẳng khác nào nói cho mọi người biết là hắn sắp chết chứ!
Hơn nữa tệ nhất là một khi có Chân Thần đuổi theo "Tân Kỷ Nguyên" linh hạm, vậy thì tất cả mọi người bên trong linh hạm này đều phải chôn cùng mất!
Lời của Lâm Minh khiến mọi người bán tín bán nghi.
Bất quá số mệnh võ giả tích lũy đến cảnh giới nhất định, quả thật có thể xin ra một ít cảm gác kỳ dị, xu cát tị hung.
Lâm Minh vừa rồi dự cảm được điềm xấu, chẳng lẽ là tiền tuyến xảy ra chuyện?
Thần Mộng Thiên Tôn, sẽ không phải có gì ngoài ý muốn đấy chứ?
Rất nhiều người trong lòng đều phủ kín một tầng mây đen. Thần Mộng là tinh thần trụ cột của Nhân tộc, nếu nàng vẫn lạc, vậy thì không nói đến tổn thất trực tiếp của Nhân tộc, chỉ riêng ở phương diện sĩ khí thôi đã cực kỳ không ổn rồi.
Mọi người cuối cùng yên tĩnh lại, mà lúc này, Lâm Minh âm thầm nắm chặt hai đấm, trong nội tâm tâm thần bất định, giống như ngồi trên đống lửa vậy.
Cảm giác đáng sợ kia giống như tử thần báo tang vậy, nó còn có thể lại đến sao?
Lâm Minh trong nội tâm xẹt qua ý nghĩ này, mà chỉ một phút đồng hồ sau, cảm giác kia lại lần nữa bao phủ Lâm Minh!
Lúc này đây, nó thập phần r nhỏ, giống như một cọng lông vũ nhẹ nhàng xẹt qua trái tim Lâm Minh vậy, nhưng cảm giác áp bách sinh ra lại khiến hồn hải Lâm Minh gần như thất thủ!
Hơn nữa trong cảm giác này, rõ ràng còn mang theo sát ý nhàn nhạt!!
Cảm giác giống như cọng lông vũ, sát ý khiến người tuyệt vọng.
Quả nhiên là có một tên Chân Thần, đã tập trung vào mình!
Cọng lông vũ kia chính là dấu hiệu của Chân Thần, ban đầu ở Hồn Giới Nguyên Mộng vũ trụ, Đại Phạm Thần Vương cũng dùng thủ đoạn như vậy với Lâm Minh.
Đây là một loại vô thượng bí pháp, thông qua máu tươi, mảnh da, tóc, thầm chí là đồ vật từng dùng mà mục tiêu lưu lại để nhớ kỹ đặc thù tánh mạng của mục tiêu, rồi sau đó trả một cái giá lớn nhất định, hao tổn tinh thần lực nhất định, ở trong thế giới rộng lớn tìm kiếm ra mục tiêu.
Năm đó, phạm vi tìm tòi của Đại Phạm Thần Vương còn không lớn lắm, Lâm Minh bị hắn tìm được, cũng là bình thường.
Còn lần này, cả Thần Vực 3000 giới, cực kỳ rộng lớn nhưng đối phương vẫn có thể tìm kiếm tập trung lấy Lâm Minh!
Thần thông như thế, khiến trái tim Lâm Minh băng giá đến tuyệt vọng!
- Trời xanh, thật sự muốn vong ta sao? Ta lập chí leo lên đỉnh phong võ đạo, nhưng giờ phải vẫn lạc sao?