Thiên Tài Tiên Đạo

Chương 2066: Bẫy rập xinh đẹp (3)



Một cổ nhiệt lưu phát tán tứ phía, tràn ngập kinh mạch huyết nhục Lâm Minh, bay lên đến tinh thần chi hải của hắn, khiến hắn cảm giác mình phiêu phiêu dục tiên.

Thân thể của hắn càng ngày càng nóng, cảm thấy chóng mặt, phảng phất như uống say vậy, toàn thân thoải mái dễ chịu không hiểu.

Hắn muốn nằm trên mặt đất ngủ một giấc.

Dưới gốc thần thụ kia chính là bãi cỏ dày đặc hương thơm, đúng là một chiếc giường lớn thoải mái dễ chịu nhất trên đời.

Trong khi Lâm Minh sinh ra ý niệm này thì đột nhiên trong nội tâm đột nhiên phát lạnh, một cái cơ linh tỉnh lại.

Hắn bỗng nhiên quay đầu lại, lại phát hiện, ở cách hắn ba thước, không biết lúc nào đã xuất hiện một nữ nhân!!

Nàng tựa hồ đã đến nơi này từ sớm. Nhưng vì Lâm Minh ăn trái cây nên căn bản không phát giác ra.

Nữ nhân này, hắc y, tóc đen, khuôn mặt phủ một chiếc khăn che mặt màu đen, khiến người không thấy rõ được dung mạo nàng, hai mắt nàng như tinh không đen kịt, khiến người phảng phất như bị cuốn vào đó..

- Ngươi...

Lâm Minh nhìn chăm chú khuôn mặt nữ tử kia. Nhưng mà cảm giác thanh tỉnh vừa rồi lại không thể tiếp tục, cảm giác nóng rực và mê muội lại lần nữa đánh úp lại, hắn cảm giác trì độn, thần thức ly thể chưa đầy ba thước, căn bản không cách nào phân biệt cô gái trước mắt rốt cuộc là ai.

Phiêu Vũ Thần Vương?

Trong lòng Lâm Minh xẹt qua ý niệm này, muốn sờ vào Tu Di giới của mình, nhưng cánh tay lại không nghe lời.

Chuyện gì xảy ra...

Trong lòng Lâm Minh có một dự cảm bất ổn, nữ nhân này, tựa hồ chính là nữ nhân vừa rồi mình nhìn thấy, nàng chẳng lẽ cố ý dẫn mình đến đây, ăn trái cây sao?

Cái quả này, Lâm Minh trước kia đã xem qua, rõ ràng là Ức Niên Đạo Quả ngưng tụ thiên địa tinh hoa, không thể nào là độc dược được.

Hơn nữa... Lui một vạn bước nói, cho dù Đạo Quả này là độc dược, cũng tất nhiên là độc dược thập phần trân quý, cần gì dùng trên người mình, bởi vì hắc y nữ nhân trước mắt này mạnh hơn mình nhiều lắm, nàng hoàn toàn có thể nhẹ nhõm giết chết mình, cần gì phải dùng độc?

Lâm Minh trong nội tâm xẹt qua trùng trùng điệp điệp bí ẩn, hắn cảm giác thần trí mình càng ngày càng không thanh tỉnh, hắn lảo đảo một cái, loạng choạng đi tới chỗ nữ tử kia.

Trong mắt nàng kia toát ra cảm tình hết sức phức tạp.

Nàng cứ đứng ở nơi đó, giống như là Tiên Tử vậy, lại không tránh né Lâm Minh.

Lâm Minh lập tức muốn ngã vào trong ngực cô gái mặc áo đen, thời khắc cuối cùng, hắn bám lấy bả vai nữ tử, lúc này mới chống được thân thể của mình, trong lúc nhất thời, khuôn mặt Lâm Minh cách đôi má nữ tử chỉ có mấy thốn.

Khoảng cách gần như vậy, Lâm Minh có thể ngửi được rõ ràng hương khí trên người nàng, mà nhìn đôi mắt như thu thủy kia, trong lòng Lâm Minh đột nhiên run lên.

- Ngươi là.. Thánh Mỹ??

Lâm Minh hoàn toàn ngây ngẩn cả người, khoảng cách quá gần, khiến hắn nhận ra cô gái trước mắt, nàng dĩ nhiên là Thánh Mỹ?

Loại khí tức quen thuộc này, con mắt như từng quen biết này, tuyệt đối sẽ không sai! Mà Phiêu Vũ Thần Vương, có lẽ cũng sẽ không nhàm chán đến mức biến thành bộ dạng Thánh Mỹ để lừa gạt mình.

Cô gái mặc áo đen than nhẹ một tiếng, nàng chậm rãi tháo xuống khăn che mặt của mình, lộ ra tuyệt thế dung nhan của nàng, đó là một khuôn mặt có thể khiến ánh trăng cũng ảm đảm thất sắc.

Lâm Minh, chưa bao giờ nhìn Thánh Mỹ ở khoảng cách gần như thế.

Da thịt của nàng, hoàn mỹ không tỳ vết, tựa hồ ẩn ẩn dật tán ra ánh sáng chói lọi giống như ánh trăng vậy, con mắt nàng thâm thúy sáng ngời, tựa hồ trong đó ẩn chứa ngốiao sinh sinh diệt diệt.

Nàng là nữ thần của Hồn Tộc, là nữ tử hiếm thấy trên thế gian.

Trên người của nàng, tràn đầy bí ẩn, khiến người vĩnh viễn đoán không ra.

Mà sau một khắc, một màn khiến Lâm Minh cảm thấy vô cùng kinh ngạc đã xảy ra, Thánh Mỹ đột nhiên tiến lên một bước, hai c cánh tay như linh xà xuyên qua dưới nách Lâm Minh, ôm chặt lấy Lâm Minh vào trong lòng.

Trong lúc nhất thời, ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, mùi thơm nữ tử khiến người mê say, xúc cảm chưa bao giờ có khiến Lâm Minh cảm giác giống như giật điện vậy.

Nhưng Lâm Minh vẫn không mất phương hướng, hắn theo bản năng muốn đẩy Thánh Mỹ ra, trong lòng của hắn rõ rànng, tuy rằng không biết rõ ý định của Hồn tộc rốt cục là gì, nhưng Thánh Mỹ tuyệt không phải minh hữu của Nhân loại.

- Là ngươi... An bài ta đến đây sao?

Lâm Minh đột nhiên ý thức được loại khả năng này. Lúc hắn sử dụng Tu La Lệnh đột nhiên xảy ra ngoài ý muốn, cũng không phải vì Duyên Chi Đế Ngọc. Cũng không phải vì mình rót vào quá nhiều năng lượng, mà là có người điều khiển!

Thánh Mỹ không nói chuyện, nàng ôm Lâm Minh, nhìn lấy đại thụ thần bí ở sau lưng Lâm Minh, vẫy tay, quả còn lại liền bay vào trong tay Thánh Mỹ.

Phát giác được một màn này, Lâm Minh trong nội tâm phát lạnh:

- Đây là trái cây gì?

- Là một loại kỳ quả tới từ ở Thái Cổ di tích Hắc Ám Thâm Uyên, độc nhất vô nhị, trong nó có ngưng tụ Thiên Địa đại đạo. Ăn hết, đối với tu vị và căn cơ đều có chỗ tốt rất lớn, nhưng nó trong đó cũng ẩn chứa ma tính hấp dẫn, không người nào có thể ngăn cản...

- Cái gì?

Lâm Minh trong nội tâm chấn động, Hắc Ám Thâm Uyên!

Hắn lại một lần nữa nghe nói cái tên này, thân thể Hỗn Nguyên Thiên Tôn đoạt xá, kể cả Thâm Uyên Ác Ma? Hoang, đều là tới từ ở Hắc Ám Thâm Uyên!

Ở nơi tà ác đáng sợ kia, vậy mà mọc Đạo Quả thần bí như thế?

Cái gọi là ma tính hấp dẫn chẳng lẽ là...

Lâm Minh đột nhiên phát hiện, Thân thể của mình càng ngày càng khó dùng khống chế, một cổ dục hỏa không hiểu từ bụng nhỏ bay lên, lưu chuyển khắp toàn thân hắn.

Ở trong lòng ngực của hắn, thân thể Thánh Mỹ mềm mại, tựa hồ vô hạn mê người, khiến hắn đánh mất lý trí.

- Ngươi cho ta ăn... Xuân dược?

Lâm Minh không thể tin được, Thánh Mỹ đây là muốn làm gì?

Hắn có thể khẳng định, thân thể Thánh Mỹ ẩn chứa thuần âm chi lực. không cách nào tưởng tượng Nàng trước sau bảy lần chuyển sinh, thuần âm không tiết, tụ tập lại là một cổ lực lượng khó có thể tưởng tượng, nếu như có thể lấy được thuần âm của Thánh Mỹ, tất nhiên sẽ có chỗ tốt rất lớn!

Nhưng à Lâm Minh tuyệt không tin, Thánh Mỹ sẽ cam tâm tình nguyện tặng thuần âm của nàng cho mình

Vậy rốt cục là vì sao?

- Lâm Minh, thực xin lỗi...

Ở bên tai Lâm Minh vang lên tiếng thở dài sâu kín của Thánh Mỹ:

- Ngươi quá cố chấp rồi, nếu như, lúc trước ngươi nguyện ý rời đi cùng ta, vừa đi ức năm, ngươi cũng sẽ không luân lạc tới tình trạng như thế... Ta nói rồi, ngươi đấu không lại bọn hắn đâu...

Thanh âm Thánh Mỹ tràn đầy tiếc hận, trang cảnh nàng đã từng miêu tả qua chính là khát vọng trong lòng nàng.

Nhưng mà tất cả điều này đều bởi vì Lâm Minh cự tuyệt mà hóa thành bọt nước.

- Nếu như ngươi nhất định phải hủy diệt, không bằng... Hủy ở trong tay của ta...