Nhưng là, nó lại chịu tải quá nhiều ký ức của Lâm Minh...
Cảm giác của hắn lan tràn ra, dễ dàng bao trùm toàn bộ quốc thổ.
Hắn đã tìm được Thanh Tang Thành, đây là thành thị hắn lớn lên lúc nhỏ.
Thanh Tang Thành ngày xưa chỉ là một tòa tiểu thành, tường thành chẳng qua chỉ cao hai trượng, nhân khẩu chưa đủ mười vạn.
Nhưng mà hiện nay, Thanh Tang Thành đã vượt qua Hoàng thành Thiên Vận Thành, trở thành đại đô thị đệ nhất Thiên Vận Quốc
Thành thị cực kỳ phồn hoa, đường đi rộng rãi, tràn ngập đám người hối hả.
Biến hóa nghiêng trời lệch đất như thế tự nhiên là bởi vì Lâm Minh, Lâm Minh từ tòa thành thị này đi ra, là nhân vật thần thoại của Thanh Tang Thành, vì vậy, tòa thành thị này, hàng năm không biết có bao nhiêu võ giả tiến đến, những võ giả này, có đại lượng tài phú, cho nên cũng thúc đẩy Thanh Tang Thành phát triển một cách mạnh mẽ.
Ở cửa ra vào Thanh Tang Thành, có ba tòa điêu khắc nham thạch cao ba trượng.
Tòa ở chính giữa, điêu khắc đúng là Lâm Minh, Lâm Minh trong điêu khắc cầm trong tay một cây trường thương, trực chỉ thanh thiên.
Ở sau lưng Lâm Minh sau lưng, hai điêu khắc khác là hai tuyệt thế nữ tử, giống như Tiên Tử xuất trần vậy, các nàng là Mục Thiên Vũ và Tần Hạnh Hiên.
Ba tòa điêu khắc này, hàng năm không biết được bao nhiêu người triều bái.
Lâm Minh đứng ở cửa thành khẩu, ngừng chân thật lâu.
Rốt cục, hắn bước chân vào tòa thành thị này.
Đám người hối hả người nào cũng có, thư sinh, võ giả, tên ăn mày, con hát, nha hoàn, kiệu phu, bán bánh nướng...
Đủ loại thanh âm mời khách huyên náo khắp nơi.
Lâm Minh nghe những thanh âm âm ĩ này, thời gian dần qua, đã trở thành một thành viên trong đám người, hắn không hề có chút thu hút nào cả, cũng chỉ mặt nạ trên mặt khác là khiến người qua đường hơi chú ý một chút thôi.
Xe ngựa xa hoa, tùy ý có thể thấy được, cỗ kiệu tinh xảo một khung lại một khung.
Có người ở cửa thành cưỡi con ngựa cao to, hăng hái chạy qua, cũng có người quần áo tả tơi, trải một tấm chiếu rách ngồi trên mặt đất.
- Bán bánh nướng đây..., bánh nướng lớn mới ra lò đây, hai văn tiền một cái, thơm nức đây, tổ tiên bí chế, tiểu huynh đệ, lấy một cái không?
Lâm Minh đi qua một cây cầu đá, một đại nương bán bánh nướng liền mời chào Lâm Minh.
Lâm Minh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đại nương này phủ lấy khăn trùm đầu, màu da bị mặt trời chiếu khiến hơi hồng hồng, vẻ mặt gian nan vất vả, nàng mặc xiêm y vải thô chất phác, dưới chân là một đôi giày vải do tự mình may lấy.
Lúc này, nàng đang dùng bọc giấy lấy một cái bánh nướng, trên tay cầm bánh nướng tràn đầy vết chai.
Lâm Minh nhìn đại nương này, đột nhiên cảm giác cái mũi đau xót, hắn sờ lên trên người, lại không có một đồng tiên nào, thậm chí không có cả vàng bạc.
Đồ vật trong Tu Di giới của hắn không thể lấy ra, tùy tiện một kiện, rơi vào phàm thế đều có thể gây ra một trường hạo kiếp cả.
Vì vậy, hắn lắc đầu.
Phu nhân ngẩn người, nàng nhìn quần áo của Lâm Minh, không giống người nghèo, nhưng lại không có đồng nào, chỉ sợ là đã quên mang tiền rồi.
Nàng cười nói:
- Tiểu huynh đệ là quên mang tiền sao? Giờ đã đến giữa trưa rồi, còn chưa ăn cơm a, lấy một cái đi, không cần tiềnd dâu.
Phu nhân dùng giấy bọc bánh nướng lại, nhét vào trong tay Lâm Minh.
Lâm Minh cầm cái bánh nướng này, sững sờ đứng ở chỗ đó, trong nội tâm không biết có tư vị gì.
Năm đó, lúc Lâm Minh vẫn còn là hài đồng lúc, gia cảnh xoàng xỉnh, tiền mà mẫu thân cho Lâm Minh thường xuyên dùng để mua bánh nướng, mua mứt quả.
Lâm Minh hai tay cầm bánh nướng, thời gian dần qua đưa bánh nướng đến bên miệng, cắn một cái.
Hương vị mang theo cốc hương chỉ ở đây có.
Hương vị không hề thay đổi, giống như đúc hơn trăm năm trước.
Thay đổi... Chỉ là người ăn bánh nướng...
Lâm Minh từng miếng từng miếng, tinh tế nhấm nuốt.
Đây là đồ ăn chỉ phàm nhân mới có, không biết bao nhiêu năm rồi, Lâm Minh ăn đều là thiên tài địa bảo, tùy tiện một thứ nhỏ nhất thôi nhưng phàm nhân dốc hết quốc lực một quốc gia cũng không mua nổi, nhưng mà... Tựa hồ không có bất kỳ thiên tài địa bảo nào hơn được cái bánh nướng Lâm Minh ăn hôm nay.
- Tiểu huynh đệ, ngươi làm sao vậy?
Phu nhân bán bánh nướng thấy Lâm Minh sau khi ăn bánh nướng trong mắt liền rưng rưng, nàng có chút luống cuống:
- Là bánh không thể ăn? Hay là giận dỗi người nhà bỏ ra ngoài...
- Không có... Cám ơn đại nương...
Lâm Minh lắc đầu, cung kính thi lễ một cái, rồi sau đó quay người rời đi...
Lâm Minh đi từng bước một, trên đường đi, hắn thấy được rất nhiều quan lại quyền quý, nhìn xem công tử cỡi ngựa, tiểu thư ngồi kiệu.
Hắn cũng thấy được một số người nghèo khổ, thấy được kỹ nữ đứng trước thanh lâu vì sinh kế mà khoe khoang, thấy được tên ăn mày xin ăn ở bên đường.
Nhân sinh ngắn ngủn chưa đầy trăm năm, cảnh xuân tươi đẹp người đã già, không biết bao nhiêu sinh lão bệnh tử, phồn hoa khổ sở.
Những thứ này, Lâm Minh khi còn bé cũng đã xem qua, nhưng chưa từng chính thức thể ngộ qua.
Võ giả tu Thiên Đạo là một loại cảm ngộ.
Vào đời nhận thức phàm trần, cũng là một loại cảm ngộ.
Nhưng mà người tìm hiểu Thiên Đạo, rất nhiều, người khám phá phàm trần, đã ít càng thêm ít...
Võ giả đứng ở rất cao, giữa bọn họ với người thường như có một rãnh trời, bọn hắn căn bản không cách nào thể ngộ được ngọt bùi cay đắng của phàm nhân cả.
Chút bất tri bất giác, Lâm Minh đi tới chính giữa Thanh Tang Thành, đây chính là chỗ của Lâm gia.
Hơn trăm năm qua, Lâm gia bởi vì Lâm Minh nên đã trở thành đệ nhất gia tộc của Thiên Vận Quốc, thậm chí toàn bộ Nam Thiên Vực.
Dù là đại quốc hoàng thất cũng không được hiển hách như Lâm gia.
Vô luận là người nào, thế lực nào cũng không dám trêu chọc Lâm gia.
Năm đó Lâm Minh đón cha mẹ ra khỏi Lâm gia, đã kết thúc nhân quả với Lâm gia, hôm nay, Lâm Minh trở lại Lâm gia, chỉ yên lặng ngừng chân trước cửa Lâm gia.
Suốt một canh giờ, Lâm Minh thấy được rất nhiều quan lại quyền quý ra vào Lâm gia, cả đám đều cung kính, không dám lỗ mãng.
Cũng nhìn thấy đệ tử Lâm gia ở võ đài diễn võ, đánh nhau thập phần kịch liệt.
Đương đại gia chủ Lâm gia tựa hồ là một minh chủ, hắn hiểu được, chỉ có lực lượng của mình, mới là trọng yếu nhất.
Lâm Minh yên lặng nhìn những điều này, lại yên lặng rời đi, từ đầu đến cuối, hắn đều không đi vào gia môn Lâm gia.
Chết sống có số, phú quý vô thường, Lâm gia có thể phồn vinh mấy ngàn năm, nhưng mà trên thế giới này, không có phú quý vĩnh hằng.
Có lẽ ngày sau, một đại gia tộc như vậy sẽ xuống dốc, quay về bình thường cũng nên...
Theo Lâm Minh thấy, đây vốn là Luân Hồi tự nhiên, không cần thay đổi...
Nơi cuối cùng Lâm Minh muốn đến Thanh Tang Thành chính là Lâm gia tửu quán mà năm đó cha mẹ hắn quản lý thay bổn gia.
Bất quá lúc này, tòa tửu lâu này đã không còn là quán rượu rồi, nó không hề buôn bán, mà là đã đóng cửa.
Tửu lâu này là bạo địa của Lâm gia, người ngoài đừng nói là đến ăn cơm, mà ngay cả đến thăm cũng không được.