Thời điểm Lâm Minh hấp thu thế giới chi lực của ngân hà cổ chiến trường, hư ảnh chí tôn trong nội thế giới của hắn lại tắm trong thế giới chi lực, chậm rãi sinh ra biến hóa, thừa nhận thế giới chi lực tẩy lễ.
Sau đó một màn giật mình xảy ra, Lâm Minh lấy được hạt giống thế giới trong thí luyện cuối cùng, bắt đầu chậm rãi dung hợp với hư ảnh chí tôn trong nội thế giới của hắn.
Hai hạch tâm nội thế giới của Lâm Minh trải qua một năm, bắt đầu dung hợp với nhau.
Hạt giống thế giới này cuối cùng xuất hiện ở mi tâm hư ảnh chí tôn, giống như con mắt.
Không bằng nói rằng, mi tâm chí tôn của Lâm Minh có khảm nạm một thế giới.
Tràng cảnh kỳ dị này diễn ra, Lâm Minh không biết như vậy sẽ diễn biến ra cái gì, nhưng biến hóa trực tiếp chính là nội thế giới của hắn hấp thu thế giới chi lực nhanh hơn.
Hai hạch tâm dung hợp với nhau, không phải một cộng một đơn giản như thế, mà là xúc tiến lẫn nhau, hiệu quả tăng lên gấp đôi so với lúc trước.
Tốc độ như thế, LÂm Minh từ nửa bước Thiên Tôn tới Thiên Tôn sẽ phi thường nhanh chóng.
Chuyện này đối với Lâm Minh mà nói là một chuyện vui, nếu không trong lúc thiên địa đại thế chấn động lần nữa, Lâm Minh chậm chạp không đột phá Thiên Tôn, như vậy tác dụng của hắn sẽ rất nhỏ.
Trong nội tâm Lâm Minh quanh quẩn ý niệm này, trên đường đạp gió mà đi, mỗi thời khắc hắn dừng chân một chút, từ từ trải nghiệm.
Hắn nhìn qua trước mặt, nhìn một hồ nước xanh như ngọc, hồ nước vô cùng xinh đẹp, nhưng trong hồ lại tĩnh mịch, không có chút sinh cơ nào.
- Lâm ca ca, sao thế?
Hồng nhi hóa thành năng lượng linh hồn đi theo chung quanh Lâm Minh, nhìn thấy Lâm Minh khác thường thì hỏi thăm.
- Không có gì, nhớ lại chuyện cũ mà thôi.
Lâm Minh lắc đầu, mà thời điểm này Hồng nhi cũng nhớ lại.
Năm đó Hồng nhi và Lâm Minh lần đầu tiên đi ra khỏi ngân hà cổ chiến trường, gặp được thiếu niên già nua, cũng chính là người đứng đầu Hồn tộc Tam Thập Tam Thiên --- Hồn Đế.
Lâm Minh chỉ nói với hắn vài câu, liền cảm giác cảnh giới của hắn không phải mình có thể với tới.
Lâm Minh thậm chí trong thời gian rất lâu còn không phân biệt ra được, thiếu niên già nua này là địch hay là bạn.
Thẳng tới sau này khi Thánh Mỹ xuất hiện, lấy đi vĩnh hằng chi hồn của hắn.
Hồn Đế có lẽ chính là người đáng sợ nhất trong Tam Thập Tam Thiên này.
Lâm Minh lắc đầu, không hề nghĩ nhiều, hắn chỉ dùng cảm giác đảo qua phiến hồ nước này, đây quả thật là cái hồ bình thường, trừ không có sinh cơ ra, không còn có gì khác thường cả, nhưng mà thứ bình thường này có đôi khi lại ẩn chứa đạo lý không tầm thường.
- Hồn Đế hiện tại vẫn luyện hóa vĩnh hằng chi hồn, hoàn thành vĩnh sinh chi thuật sao?
Lâm Minh không biết Hồn Đế đang làm cái gì, nhưng mà chỉ cảm thấy Hồn tộc hiện tại yên lặng, chỉ sợ có quan hệ với Hồn Đế yên lặng.
- Đi thôi, thí luyện nguyên mộng chiến trường đã chấm dứt rồi.
Lâm Minh nói xong, lại mang theo Hồng nhi rời khỏi thế giới này.
...
Thần Vực, Chân Vũ Đại Thế Giới, viễn cổ đế đô.
Hơn sáu ngàn năm trước, viễn cổ đế đô là một tòa đô thị phồn hoa trong Chân Vũ Đại Thế Giới, trong đại kiếp Nhân tộc này, viễn cổ đế đô bị cướp sạch, bị phá hủy hơn phân nửa, về sau trùng kiến lại, nhưng mà thống trị tòa thành cổ này không còn là Nhân tộc, mà là Thánh tộc.
Chân Vũ thánh địa đã từng chưởng khống Chân Vũ Đại Thế Giới đã sớm bị diệt, ngay cả sản nghiệp dưới trướng và tài nguyên, tài phú tích lũy trăm vạn năm qua cũng bị một thế lực Thánh tộc là Kim Long Đường tiếp thu.
Viễn cổ đế đô hôm nay tràn ngập mấy trăm thế lực Thánh tộc lớn nhỏ, Thánh tộc khống chế tất cả tài nguyên và tài phú, mà Nhân tộc phần lớn là bình dân, thợ mỏ, người hầu, xa phu...
Lâm Minh không có tiến vào trong thành thị, chỉ cảm giác quét qua mà thôi, trong nội tâm cảm khái vô hạn, ngày xưa khu buôn bán phồn hoa, hiện tại vẫn phồn hoa như trước, nhưng mà cửa hàng buôn bán đã sớm bị Thánh tộc chiếm lấy, mà sinh tồn của Nhân tộc trong viễn cổ đế đô chính là bồi bàn cửa hàng, đứa bé giữ cửa, hoặc khá lắm chính là chưởng quầy, phụ trách tính toán.
Nhân tộc trong Thần Vực hôm nay thông qua cách này mới có thể mưu sinh, con đường tu võ đã bị phá hỏng.
Lâm Minh lắc đầu, không có đi quan tâm nơi đây, cũng không dừng lại trong viễn cổ đế đô.
Hắn yên lặng đi vào nơi Tiểu Ngư Nhi chỉ định, từ đó yên lặng vượt qua nơi đây.
Không ai biết nơi Lâm Minh đi qua nơi này, thân ảnh của hắn chạm đất, có ảo giác như Lâm Minh đã đi qua cả vùng đất này.
Ảo giác này mặc dù là Thiên Tôn tới cũng không nhìn ra, mà trên thực tế viễn cổ đế đô cũng không có Thiên Tôn, thái thượng trưởng lão cao nhất Kim Long Đường chỉ là Đại Giới Giới Vương đỉnh cấp.
Lâm Minh đi tới một ngọn núi sâu, lúc này mới tiêu thất vào hư không.
Lâm Minh đã đi vào mặt đất sâu ngàn dặm.
Lâm Minh dùng tốc độ cố định đi vào mặt đất, chung quanh thân thể của hắn bao phủ một tầng lực trường, nơi này bị phong tỏa trong Hồng Mông không gian, mà Lâm Minh lĩnh ngộ Hồng Mông không gian cực cao, cho nên phá giải dễ dàng, Lâm Minh cứ như thế đi về phía trước, trực tiếp tiến sâu vào lòng đất.
Nhiệt độ từ từ tăng cao, áp lực càng lúc càng lớn, đất đá nơi này càng cứng rắn hơn, nhưng mà tất cả với Lâm Minh mà nói đã không có ý nghĩa.
Đi xuống ngàn dặm thì có Hạo Thiên Thạch ngăn cách tất cả cảm giác.
Loại đá này ở nhân gian trân quý như vàng, nhưng đối với võ giả mà nói cũng không có gì hiếm lạ, nhưng mà Hạo Thiên Thạch có một tác dụng đặc thù, chính là ngăn cách tất cả cảm giác, mà thời điểm Hạo Thiên Thạch dày tới vài ngàn dặm, võ giả bình thường khó rót cảm giác vaofchungs, huống chi trong hạch tâm của đại trận còn có trận pháp che dấu do Phong Thần Thiên Tôn bố trí.
Sâu dưới mặt đất năm ngàn dặm, Lâm Minh hoàn toàn ngâm mình trong biển chất lỏng dung nham do Hạo Thiên Thạch nóng chảy.
Loại nham thạch này màu thuần trắng, nó hình thành dung nham nóng chảy có màu sữa bò, nhiệt độ của nó cực kỳ khủng bố, hơn nữa mật độ còn vượt qua thủy ngân, áp lực cực kỳ đáng sợ.
Ngâm mình trong đó, hơn nữa dùng cảm giác che đậy tất cả, nó có tác dụng che đậy cảm giác khiến võ giả bình thường phải trợn mắt ngạc nhiên, dù là Lâm Minh cũng bị một ít hạn chế.
Sâu hơn trong đó, trong đây không gian pháp tắc bắt đầu vặn vẹo, Lâm Minh muốn tìm chính là tọa độ không gian năm đó Tiểu Ngư Nhi tìm được.
Cẩn thận tìm kiếm một phen, Lâm Minh nương theo linh hồn lực khủng bố, không ngừng xuyên qua Hạo Thiên Thạch nóng chảy tìm kiếm tọa độ không gian kia.
Năm đó Lâm Minh đi tới nơi này, toàn bộ nhờ vào Tiểu Ngư Nhi chỉ dẫn, đần độn u mê, xuyên qua tiết điểm không gian.
Mà bây giờ Lâm Minh xưa đâu bằng nay, hắn đã nhìn thấy tiết điểm không gian, ẩn ẩn cảm giác được sự huyền diệu trong đó.
Không hề nghi ngờ, năm đó Phong Thần Thiên Tôn bố trí trận pháp, bởi vì trải qua ba tỷ sáu trăm triệu năm cho nên trận pháp từ từ yếu bớt, nếu không Lâm Minh cũng chẳng cảm giác ra được chứ đừng nói là tiến vào trong đó.