Không biết chịu tải bao nhiêu niềm thương nhớ, không biết trải qua bao nhiêu khó khăn trắc trở, vượt qua bảy ngàn năm, bọn họ đi vào vũ trụ man hoang xa lạ này, thừa nhận cô độc, tuyệt vọng, chém giết, hi sinh, sanh ly tử biệt.
Tất cả trắc trở, tất cả ủy khuất đều hóa thành nước mắt, nước mắt chảy dài.
Hắn, trở về!
Bởi vì hắn trở về, tất cả đã không còn trọng yếu nữa!
Giống như ánh rạng đông ló dạng, giống như mùa đông nghênh đón mùa xuân ấm áp, dường như thế giới này cũng chỉ có ấm áp, rét lạnh và bóng tối đã lùi xa.
- Ca ca, ca ca thực trở về!
Tần Hạnh Hiên cùng Lâm Hiểu đã sớm khó ức chế nổi, lập tức khóc lớn lên.
Nước mắt chảy ra, lại lau khô, lau khô lại chảy xuống...
Không có ai biết nước mắt của các nàng có bao nhiêu.
- Hắn chính là phụ thân...
Lâm Hoang nhìn qua ảnh lưu niệm của Lâm Minh, thân thể run rẩy.
Đây là nam nhân mà hắn lấy làm tự hào và kiêu ngạo sao? Hắn đã đánh xuống lạc ấn tính mạng không thể xóa nhòa, hôm nay hắn chính thức xuất hiện trước mặt mình, Lâm Hoang cảm thấy không chân thật.
Hắn cho mình tánh mạng, cho mình thiên phú không gì sánh kịp.
Hắn cứu vớt Nhân tộc, giúp Nhân tộc trong tuyệt cảnh tìm được một cơ hội thở dốc ở vũ trụ man hoang này.
Lâm Hoang từ khi sinh ra đã lớn lên trong truyền thuyết của phụ thân mỗi khi có bá chủ của Nhân tộc gặp hắn, đều muốn sờ đầu hắn và nói một câu:
- Phải hảo hảo tu luyện, lớn lên nên giống như phụ thân ngươi.
Phụ thân là anh hùng, là người hắn sùng kính nhất, cũng là mục tiêu mà hắn muốn đuổi kịp.
Dù sao mục tiêu quá cao.
Cả đời của phụ thân quá mức chói mắt, chói mắt đến mức người nào đứng bên cạnh cũng ảm đạm thất sắc.
Với tư cách con của hắn, Lâm Hoang vừa ra đời đã chịu vô số áp lực, hắn gánh vác kiêu ngạo của phụ thân, cũng thừa nhận nhiều áp lực hơn nữa...
Những năm này hắn không ngừng cố gắng, hắn từ ba tuổi đã được tẩy cốt, dùng thân thể non nớt thừa nhận đau đớn trong nước thuốc, thoáng lớn lên hắn đã rời khỏi thành thị khai hoang, hắn ở trong rừng rậm man hoang tu luyện, thám hiểm và chém giết yêu thú.
Hắn thừa nhận cô độc và tịch mịch khi bế quan, học tập vô thượng thần võ, học tập chiến đấu, học tập giết người, mỗi thời khắc đều ma luyện chính mình, bức bách chính mình, không ai biết hắn đổ bao nhiêu máu, bỏ ra bao nhiêu mồ hôi, không ai biết hắn đeo bao nhiêu áp lực trên người, hắn cũng chưa bao giờ kể ra, kể cả với mẫu thân.
Trước mặt Tiểu Ma Tiên hắn vĩnh viễn là nhi tử chưa lớn, hắn sẽ an ủi Tiểu Ma Tiên, chia sẻ áp lực trên vai Tiểu Ma Tiên.
Cũng chỉ có vào đêm khuya không người, hắn lấy bức họa phụ thân trong tu di giới ra, quay mắt nhìn bức họa tĩnh tọa.
Hắn giống như con dã thú trong hang động cô độc liếm láp vết thương của mình.
Trong vô số ngày đêm, Lâm Hoang càng ngày càng kiên cường, hắn trở thành tân tinh của Nhân tộc, thành mục tiêu mà rất nhiều người trẻ tuổi theo đuổi.
Hắn liều mạng như vậy, có lẽ bởi vì trong tiềm thức của hắn có một câu nói -- "Hắn không hổ là con Lâm Minh."
- - Hắn không muốn bôi nhọ phần kiêu ngạo này!
Hôm nay, phụ thân hắn rốt cuộc trở về.
Hắn chẳng những không có chết, hơn nữa trở nên cường đại hơn nhiều!
Hắn trở về chính là kỳ tích, mà hắn cũng là người sáng tạo ra kỳ tích.
Ba!
Thiên Lý Liên Tâm vỡ vụn, ánh sáng u ám trong trận pháp vỡ tan, trong đại sảnh chỉ còn lại ánh đèn loe loét.
Tiểu Ma Tiên hít sâu một hơi, lau khô nước mắt, vào lúc này nàng không có gì phải lo sợ cả.
Bởi vì hắn chính là ánh sáng vĩnh hằng trong lòng nàng.
... Lúc này trên Tư Minh Tinh xa xa, Lâm Minh đang tĩnh tọa mở mắt ra.
Hắn đứng trên cao nhìn qua núi sông, nhìn qua mây xanh trên cao và mặt đất rộng lớn, mắt của hắn ướt át.
Kỳ thật hắn cũng nghĩ tới, Tiểu Ma Tiên có khả năng sẽ dùng Thiên Lý Liên Tâm liên lạc với hắn, mới vào man hoang, cơ hồ tất cả ấn ký truyền âm đều thay đổi qua, chỉ có Thiên Lý Liên Tâm ghi lại ấn ký linh hồn mới có thể tìm được hắn.
Thế nhưng mà Thiên Lý Liên Tâm nằm trong tay Tiểu Ma Tiên, chỉ có Tiểu Ma Tiên mới có thể sử dụng, hơn nữa cách đây thật lâu, Lâm Minh thậm chí hoài nghi Thiên Lý Liên Tâm đã hư mất.
Hôm nay Thiên Lý Liên Tâm sử dụng lần cuối cùng, trận pháp yếu ớt này không thể truyền giọng nói hoàn chỉnh, Tiểu Ma Tiên chỉ trong thời gian ngắn dùng linh hồn của mình môi giới truyền tinh thần lực của mọi người tới Lâm Minh, không nói tiếng nào, chỉ có bao hàm tình cảm vô hạn trong tinh thần lực.
Những cảm tình này đã truyền thứ mà hắn muốn, truyền tất cả cho Lâm Minh.
Người nhà đều ở đó, có nhi tử, Tiểu Ma Tiên, Mục Thiên Vũ, Tần Hạnh Hiên, Lâm Hiểu Cáp, tất cả mọi người đều tốt.
Bọn họ rất tốt, đều chờ đợi hắn trở về!
Gần bảy ngàn năm, trừ ở cùng với phụ mẫu ở đời đầu tiên ra, thời gian còn lại Lâm Minh sẽ thừa nhận cô độc một mình.
Mà bây giờ, hắn tìm được người nhà, cảm giác có người lo lắng thật là tốt.
Trong truyền âm vừa rồi, Lâm Minh đã cảm giác được vị trí đại khái của Tiểu Ma Tiên, hắn tập trung tìm kiếm khu vực của nàng.
Bằng vào cường độ cảm giác của hắn, chỉ cần xác định tinh vực thì tìm được Tiểu Ma Tiên không khó.
Về phần Tư Minh Tinh, Lâm Minh đã xử lý sạch sẽ, hắn trước khi động thủ đã bố trí trận pháp ở đây, sau khi ra tay thì không kẻ nào đào thoát được, cơ hồ tất cả Thánh tộc đều bị Lâm Minh tìm ra và giải quyết hết.
Tin tức ở nơi này trong thời gian rất lâu mới truyền ra ngoài được, Thánh tộc muốn phản ứng trong thời gian ngắn là không thể, khi biết rõ nơi này gặp chuyện không may sẽ phái người tới, bởi như vậy Lâm Minh cũng không cần phải lo lắng Tạo Hóa thánh tử sẽ phái người đi huyết tẩy Tư Minh Tinh trả thù.
Nhưng mà vì đạt được mục đích ổn thỏa, Lâm Minh vẫn lưu lại truyền tống trận pháp, còn có một ít quân đoàn Hoang, nếu như phát sinh tình huống ngoài ý muốn, bọn họ sẽ tùy thời báo tin cho hắn, mà hắn muốn chạy tới đây cũng chỉ mất thời gian ngắn.
Lâm Minh phóng lên trời, càng bay càng nhanh, trong nháy mắt hắn bay qua vũ trụ tinh không, phía sau hắn Hỗn Nguyên Thiên Cung xoay tròn xuất hiện, thân ảnh Lâm Minh đã chui vào trong Hỗn Nguyên Thiên Cung.
- Chúc mừng chủ nhân tìm được người nhà mình.
Thanh Liên tiên tử rất nhanh biết được tất cả, mỉm cười chúc mừng.
- Tạo Hóa thánh tử cũng sẽ ở chung quanh người nhà của chủ nhân, chỉ cần chủ nhân tới đó sẽ tìm được Tạo Hóa thánh tử, giống như lấy đồ trong túi.
Lâm Minh cười, gần bảy ngàn năm hắn lần đầu tiên cười thoải mái như thế.
Hỗn Nguyên Thiên Cung chui vào tinh không thật nhanh, bay thẳng về hướng của Tiểu Ma Tiên. Lúc này Lâm đã sớm như mũi tên, hắn hận không thể lập tức trở về bên cạnh đám người Tiểu Ma Tiên.
...
Một ngày này, trong tinh vân hắc ám, nơi đóng quân của Tiểu Ma Tiên đã sôi trào.
Tin tức Lâm Minh trở về còn không có công bố, mọi người chỉ biết rõ Tư Minh Tinh đánh thắng trận lớn, dường như có cường giả tuyệt thế đi vào Tiềm Long tinh hệ, rất nhanh sẽ gia nhập bọn họ.