- Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, ta chẳng những có thể diệt Mạt Nhật môn ngươi còn có cách khiến người sống không bằng chết. Cho dù ngươi không khuất phục thì ta vẫn có cách khiến ngươi thay thế dò đường, chỉ rắc rối hơn chút.
Sự kiên nhẫn của Đại Hồng thái tử đã hao sạch.
Lâm Minh ở phía sau nghe hết, thầm tặc lưỡi. Trong Hắc Ám Thâm Uyên kết cuộc thực lực không bằng người là mặc cho người xâm lược.
Thâm Uyên Ác Ma bị uy hiếp bất đắc dĩ đi trước do đường.
Đoàn người Đại Hồng thái tử từ xa bám theo.
Ác Ma đẳng cấp Thiên Tôn của mấy thế lực nhỏ cảm giác thỏ chết cáo khóc. Chờ khi Thâm Uyên Ác Ma xui xẻo đi đằng trước chết thì chắc chắn tới lượt bọn họ dò đường.
Đoàn người lặng lẽ tiến lên, không khí nặng nề khiến không khí ngưng tụ giọt nước.
Thánh Mỹ trầm ngâm một lúc nói:
- Chúng ta cũng qua đó.
Thánh Mỹ không muốn bỏ qua bí mật trong hồ.
Thánh Mỹ liếc Lâm Minh trưng cầu ý kiến.
Lâm Minh gật đầu nói:
- Chúng ta thích hợp phóng ra chút lực lượng Ma Thần đã hấp thu trong người, mở rộng toàn bộ cảm giác. Năng lượng cùng loại chắc sẽ có liên kết, nếu thật sự có nguy hiểm thì chúng ta sẽ cảm giác được dấu vết gì.
Thánh Mỹ gật đầu:
- Được, mọi người cẩn thận.
Thánh Mỹ phát ra chút lực lượng Ma Thần đã hấp thu tỏa quanh đám Ác Ma.
Đội Đại Hồng thái tử đã đi tới cách hồ giết người mười trượng.
Khoảng cách này cảm nhận uy áp càng mãnh liệt. Đám Ác Ma cảm nhận tử khí, khí huyết tinh đậm đặc, như thể hồ nước trước mặt bọn họ là ao máu địa ngụck.
Ác Ma phụ trách dẫn đường mặt không còn chút máu:
- Ta... Ta...
Mỗi bước Ác Ma tiến lên như đi qua một lần, trán ướt mồ hôi lạnh. Hồ giết người này quá quái dị, cách chết tại đây rất thê thảm.
Chín trượng, tám trượng, bảy trượng...
Khoảng cách từng bước một tới gần, các Ác Ma nâng cao cảnh giác tột độ.
Mãi đến hai trượng, một trượng, ba thước, Thâm Uyên Ác Ma đi đầu sắp chạm tới hồ nước.
Thâm Uyên Ác Ma sợ hãi mặt xám xịt nhưng siêu may mắn, gã không chết.
Chẳng lẽ cái gọi là hồ giết người nguy hiểm nhất là đầm lầy? Trong đầm lầy mai phục tồn tại đáng sợ, nơi khác thì không nguy hiểm gì?
Một số Ác Ma trong lòng nổi lên thật ra này, thậm chí suy đoán gần hồ giết người có khi nào có con thú Ác Ma nguy hiểm. Nó là người thủ hộ nơi đây, né tránh nó là bọn họ sẽ an toàn vào bí cảnh Ma Thần để lại.
Mắt thấy Ác Ma dò đường đã đến bên bờ hồ giết người.
Ác Ma đi sau tạm bước châm lại, lúc này mới là then chốt nhất, thử xem hồ giết người có nguy hiểm không.
Không chừng hồ nước là nước ăn mòn có thể tan rã hết thảy, bất cứ Ác Ma nào nhảy vào sẽ thành đống xương trắng.
Đại Hồng thái tử lạnh lùng ra lệnh:
- Thò tay ra thử chút.
Thâm Uyên Ác Ma dẫn đường cắn răng, đầu tiên cầm kiếm chấm nhẹ nước trong hồ, trừ gợn sóng lăn tăn ra không có gì khác lạ.
Thâm Uyên Ác Ma rút kiếm ra, mũi kiếm còn nguyên.
Thâm Uyên Ác Ma yên tâm hơn, do dự một chút, định dùng đồ đựng múc chút hồ nước phân tích xem có nguy hiểm gì.
Lúc này sau lưng Ác Ma chợt vang tiếng hét thảm thê lương.
- A a a!
Đang tập trung tinh thần cao độ, Thâm Uyên Ác Ma hay nhân loại đều dễ phát ra tiếng hét chói tai.
Mấy Thâm Uyên Ác Ma vốn đứng ngay ngắn đột nhiên cảm giác dưới chân mềm nhũn, hai chân lún xuống đất.
Bọn họ cảm nhận lực lượng lôi kéo không thể cưỡng lại truyền đến, thân thể của bọn họ bị kéo vào lòng đất.
Đại Hồng thái tử nổi giận:
- Chết tiệt!
Ác Ma đi trước dò đường không sao, đoàn người bọn họ lại bị phục kích. Giống như là tồn tại bí ẩn dưới đất cố ý bỏ qua cá nhỏ đằng trước, xuống tay với nhiều Ác Ma hơn.
Keng!
Đại Hồng thái tử rút trường đao khắc hoa văn đầu quỷ ra khỏi vỏ chém xuống mặt đất.
Ác Ma lực như sóng dữ tuôn trào.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, bờ hồ cứng rắn như thần thiết bị Đại Hồng thái tử một đao chém rách. Bùn lầy đất đá bắn tứ tung, bốn, năm Ác Ma đẳng cấp Thiên Tôn mới rồi bị kéo xuống đất bỗng chốc văng lên vì lực lượng đẩy.
Nhưng mới rồi lún xuống đất, những Ác Ma Thiên Tôn bị văng lên toàn thân đã bị ăn mòn hơn phân nửa, nhiều chỗ lộ ra xương trắng hếu, cái chết chỉ còn là vấn đề về thời gian.
- Đây là...
Nhìn mấy Thâm Uyên Ác Ma chưa chết hẳn dưới đất, sắc mặt Đại Hồng thái tử như băng vạn năm.
Trước mắt gã, thuộc hạ của gã bị tồn tại chưa biết gi ết chết. Từ đầu đến cuối Đại Hồng thái tử không phát hiện thứ giết thuộc hạ của mình là cái gì.
Mấy Thâm Uyên Ác Ma bị Đại Hồng thái tử một đao tạc văng ra khỏi lòng đất đang gào rú, nhưng cơ thể bọn họ như dính phải chất lỏng ăn mòn, không ngừng mục nát. Rất nhanh thanh âm ngừng bặt.
Mấy Ác Ma biến thành xương trắng, người hóa thành bãi máu thấm xuống lòng đất.
Lâm Minh nhìn cảnh tượng này hơi nhíu mày, từ đầu tới đuôi hắn vận dụng cảm giác tỏa định lòng đất nhưng không phát hiện có tồn tại gì giết mấy Ác Ma đẳng cấp Thiên Tôn.
Thánh Mỹ mở miệng nói:
- Quái dị!
Thánh Mỹ nhìn hồ nước, phân vân do dự.
Có lẽ tùy tiện đi vào trong đó chưa chắc là lựa chọn sáng suốt, dù bên trong có cơ duyên kinh thế nhưng không chừng hoàn toàn là cạm bẫy.
Mộ Ma Thần sẽ có cạm bẫy đơn thuần sao?
Đặt bẫy như vậy có mục đích gì? Chắc không phải là cố ý dụ giết người đến sau đi?
Trong đầu Thánh Mỹ lóe qua nhiều ý nghĩ, nàng không thể tưởng tượng lúc xưa Mộ Ma Thần bài bố ra đã xảy ra chuyện gì.
Có lẽ ngày xưa là bí cảnh cơ duyên nhưng về sau diễn biến thành cạm bẫy.
Thánh Mỹ nói:
- Chúng ta chờ chút, xem nhóm Đại Hồng thái tử tiến hay lùi. Hiện tại chúng ta không tiện thăm dò thứ dưới lòng đất.
Mấy Ác Ma đẳng cấp Thiên Tôn bên cạnh Thánh Mỹ lặng lẽ lau mồ hôi, mở miệng nói:
- Chờ cũng tốt, cũng tốt.
Bọn họ tự biết sức mình, thực lực phe mình vốn yếu hơn Đại Hồng thái tử, dù trong hồ có cơ duyên kinh thế nhưng rất có thể Đại Hồng thái tử lấy đến ích lợi lớn nhất. Nếu có Ác Ma chết thì hơn phân nửa là bọn họ chết trước tiên.
Lâm Minh lên tiếng:
- Có lẽ... Dưới đất không có gì hết.
Mọi người sửng sốt.
Minh Chiếu hỏi:
- Hả? Nói vậy là sao?
Lâm Minh âm u nói:
- Có lẽ bản thân thế giới này có thể nuốt sinh mệnh, máu thịt. Thứ ăn mất những Ác Ma Thiên Tôn không phải quái vật ẩn núp dưới lòng đất mà là mặt đất. Hồ giết người đó cũng là một phần thế giới này, rất có thể là trung tâm thế giới.
Mọi người nghe lòng lạnh lẽo.
Bản thân thế giới này có thể nuốt sinh mệnh, máu thịt đi vào trong?
Minh Chiếu lạc giọng hỏi:
- Tại sao ngươi nói vậy?
Chân Thần khó thể bình tĩnh trước phỏng đoán này.
- Chỉ là cảm giác cán hân, không có căn cứ gì.
Lâm Minh nói những thứ này chỉ đến từ trực giác, hắn cứ cảm thấy thế giới này hơi tà tính.
Thánh Mỹ hít sâu, nói:
- Cảm giác...
Thánh Mỹ nhẹ nhàng vuốt cốt kiếm trong tay, nàng cũng cảm giác đến bất tường.