Lâm Minh thở ra một hơi dài, hắn vốn cũng đã đạt tới Luyện Thể tầng một đỉnh phong, cách Luyện Thể tầng hai chỉ còn một bước, cho dù không dùng Úc Kim Lộc Thai Hoàn, cũng sẽ thuận lợi bước vào Luyện Thể tầng hai, chỉ là chậm hơn một ít ngày thôi.
Luyện Thể tầng một là Luyện Lực, chân nguyên chủ yếu tập trung ở trên cơ thể, Luyện Thể tầng thứ hai là Luyện Nhục, chân nguyên khuếch tán đến toàn thân, chẳng những lực lượng tăng nhiều, hơn nữa da thịt phòng ngự cũng tăng lên một cấp bậc mới, mặc dù không nói lỳ lợm, nhưng nếu nói trước kia dễ dàng bị người một kiếm đâm thủng, như vậy hiện tại đồng dạng một kiếm chỉ làm bị thương, sức chiến đấu tăng cường không chỉ một chút.
Tuy nhiên, nửa năm trước Chu Viêm đã là Luyện Thể tầng ba đỉnh phong, chính mình chỉ mới vào Luyện Thể tầng hai, mặc dù tính cả Hỗn Độn Chân Nguyên quyết tăng phúc, so với Chu Viêm còn có chênh lệch không ít, hơn nữa nửa năm qua Chu Viêm cũng không có khả năng chỉ giẫm chân tại chỗ, bản thân hắn chính là thiên phú tứ phẩm, tốc độ tu luyện cực nhanh.
Tuy rằng một đêm không ngủ, nhưng Lâm Minh vừa mới đột phá, tinh thần nhẹ nhàng khoan khoái, không cảm thấy chút ý mệt mỏi nào, lúc này hắn đẩy cửa đi ra ngoài, triển khai thân pháp, lao tới bài đất trống trong Đại Chu sơn.
Từ Đại Minh Hiên đến đất trống trong rừng Đại Chu sơn có mười mấy dặm, trước kia Lâm Minh chạy như điên phải mất thời gian hai nén hương, hiện tại đột phá Luyện Thể tầng hai, thời gian ngắn lại non nửa, biến hóa này đã khiến Lâm Minh mừng rỡ dị thường.
Tìm được cây vạn tuế luyện quyền, Lâm Minh tiện tay vứt túi đeo trên mặt đất, túi đeo này chứa dược liệu cùng băng vải, toàn bộ dược liệu đều là dược chữa thương giá trị xa xỉ quý hiếm, ngay cả băng vải ngâm chất lỏng Ô Cốt thảo, có thể thêm vào hiệu quả gia tăng chữa thương, có loại dược thảo xa xỉ này, hoàn toàn không cần lo lắng lưu lại ám thương, Lâm Minh có thể tận tình tu luyện.
Ăn vào một viên Tụ Nguyên đan gia tăng tốc độ chân nguyên ngưng tụ, Lâm Minh tu luyện Hỗn Độn Chân Nguyên quyết cũng Hỗn Độn Cương Đấu kinh.
Ở trong tâm pháp Thiên Diễn đại lục luyện thể, lực quá ngàn cân là Luyện Lực tiểu thành, rồi sau đó võ giả thông qua một loạt Dịch Cân, Luyện Cốt, Ngưng Mạch, cuối cùng Luyện Thể kỳ chấm dứt, lực lượng võ giả có thể đạt tới tám ngàn cân, trông đó số ít tu luyện giả trời sinh thần lực, lực lượng có thể đạt tới vạn cân.
Đây là lực lượng cực hạn, mặc dù là cao thủ Hậu Thiên, lực lượng cũng sẽ không tăng trưởng nữa, chỉ là chân nguyên càng thêm dày đặc.
Rồi sau đó cảnh giới Tiên Thiên, bao gồm cảnh giới Tiên Thiên trở lên, cũng không tu luyện mà là luôn luôn tu chân nguyên, tu linh hồn, lúc này mới được cho rằng là võ đạo chính đạo.
Mà ở trong Hỗn Độn Cương Đấu kinh ghi lại, lực quá ngàn cân chính là bước, lực hơn ngàn cân mới tính nhập môn, lực quá mười vạn cân là Luyện Thể tiểu thành, về phần Luyện Thể đại thành, không có cách nào đoán, mở ra Bát Môn Độn Giáp, Đạo Cung Cửu Tinh xong, thân thể có thể mượn lực lượng của thiên địa, chấn nứt càn khôn, quyền phá bầu trời, cái loại lực lượng này đã không phải mười vạn cân, trăm vạn cân có thể hình dung.
Lúc ấy khi Lâm Minh xem tới đây, trong lòng không thể tin được, nếu kém gấp đôi gấp đôi thậm chí mười mấy lần hắn đều cảm thấy bình thường, dù sao Thần Vực kế thừa vạn vạn năm.
Nhưng kém trăm ngàn lần làm hắn cảm thấy có chút thái quá, nhưng nhớ lại trí nhớ vị đại năng kia, Luyện Thể ở chỗ tông môn hắn, ngay cả đệ tử quét rác tạp dịch, dược đồng đan phòng xem lửa đều có lực lượng mấy vạn cân, về phần đệ tử chân chính, lực lượng đều có mười vạn cân trở lên.
Trí nhớ kỹ càng tỉ mỉ như thế khiến Lâm Minh không thể không tin tưởng, nói cách khác, mặc dù Thiên Vận quốc trấn quốc đại nguyên soái Tần Tiêu đi tới cái tông môn kia cũng rất có thể chỉ là một cái tạp dịch quét rác.
Đương nhiên, giai đoạn cái loại lực lượng mấy vạn cân này, đối với Lâm Minh mà nói vô cùng xa xôi, bởi vì từ Ngưng Mạch đến Thối Tủy có một ranh giới, nếu muốn vượt qua điều kiện cực kỳ hà khắc, mà từ Thối Tủy đến khi mở ra Bát Môn Độn Giáp, Đạo Cung Cửu Tinh, vậy khó càng thêm khó, đừng nói là Lâm Minh, cho dù đệ tử Luyện Thể tông môn trong trí nhớ đại năng kia cũng có rất nhiều người bị vây ở trong giai đoạn này, so với võ giả Thiên Vận quốc từ Hậu Thiên bước vào Tiên Thiên càng khó hơn!
Nghĩ đến đây Lâm Minh hít sâu một hơi, lo lắng những thứ này quá sớm, hiện tại hắn phải làm chính là luyện công phu nhập môn Hỗn Độn Cương Đấu kinh, ít nhất phải làm được Luyện Lực Như Tơ.
Luyện Lực Như Tơ, tức là đánh ra một quyền, bề ngoài cọc gỗ không việc gì, bên trong lại bị đánh thành sợi bông!
Nhưng mà vô cùng không tốt chính là, ở trong trí nhớ vị tiền bối đại năng kia có chút mơ hồ không rõ, thế cho nên đến hiện tại Lâm Minh vẫn không thể nhập môn, chỉ có thể sờ soạng ở bên ngoài.
***
Ở quý phủ quân chủ Thiên Vận thành đông nam, Thiên Vận thành Hộ Vệ quân, một thiếu niên mặc áo gấm đứng ở hành lang dài nhìn mọi nơi xung quanh, dường như đang chờ đợi cái gì.
Đại khái qua một nén nhang, cuối hành lang dài xuất hiện một nam nhân trẻ tuổi mặc giáp trụ, nhìn qua hơn hai mươi tuổi, tuy rằng dáng người không cường tráng, nhưng người này đi lại trầm ổn, hô hấp lâu dài, vừa thấy biết là cao thủ.
Thiếu niên mặc áo gấm nhìn thấy người trẻ tuổi này lập tức mừng rỡ:
- Ca, ngươi đã nói cùng phụ thân chưa, thế nào, lần này trở về, phụ thân có vừa lòng với chiến tích của ngươi mấy năm nay ở biên cương chứ.
Thiếu niên mặc áo gấm thần tình tươi cười, hắn chính là Vương Nghĩa Cao lần trước bại bởi Lâm Minh một ngàn lượng vàng, kết quả tên bị Lâm Tiểu Đông đọc đảo lại.
Lại nói tiếp Vương Nghĩa Cao cũng bi thảm, tuy rằng hắn đã kiệt lực áp chế sự kiện kia, phòng ngừa khuếch tán, nhưng không biết như thế nào vẫn bị phụ thân đã biết, đối với chuyện này, Vương quân chủ tức giận.
Hắn giận không phải Vương Nghĩa Cao đổ đấu cũng người ta, mà là giận hắn đổ đấu còn thua cuộc, không chỉ như thế còn là bại bởi người Luyện Thể tầng một, hơn nữa ngay cả tên cũng bị đảo lại, quả thực vô cùng nhục nhã.
Vương quân chủ trực tiếp hạ lệnh giam Vương Nghĩa Cao hai tháng, hiện tại vừa mới mới ra ngoài.
Hai tháng giam quả thực muốn mệnh Vương Nghĩa Cao, không thể uống rượu ăn thịt, không thể đi thanh lâu, không thể mang theo tiểu đệ nơi nơi, chỉ có thể mỗi ngày đọc mấy bản võ kinh, còn phải hoàn thành công việc mỗi ngày.
Những hận này, Vương Nghĩa Cao tính toàn bộ ở trên đầu Lâm Minh, khẩu khí này hắn nuốt không trôi.
Nhưng mà Vương Nghĩa Cao muốn đối phó Lâm Minh cũng không dễ dàng, hắn ở quân chủ phủ cũng không có thực quyền, không có biện pháp điều người, về phần bạn xấu hắn nhận thức không có một ai là đối thủ Lâm Minh, hơn nữa phụ thân còn phong tỏa kinh tế, cũng không có biện pháp thuê người làm, căn bản không làm gì được Lâm Minh.
Mãi cho tới hôm nay, ca ca Vương Nghĩa Minh trở về, hắn cảm giác cơ hội tới, cho nên mới luôn luôn chờ ca ca lâu như vậy để tố khổ.
Vương Nghĩa Minh liếc mắt nhìn Vương Nghĩa Cao một cái, hai người đều là đứa con của chính thê Vương quân chủ sinh, cùng cha cùng mẹ, tự nhiên hiểu biết đệ đệ này, hắn hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi chờ ta là về lần đổ đấu đó đi.
Vừa rồi Vương quân chủ phát biểu đã đề cập qua chuyện này, cho nên Vương Nghĩa Minh rất rõ ràng.
Vương Nghĩa Cao thần sắc thản nhiên:
- Ca ca nhìn rõ mọi việc, lợi hại... Ngươi lại không biết, tiểu tử kia vô cùng kiêu ngạo, đầu tiên là đánh hạ nhân của ta, rồi sau đó lại xảo trá ở trong đổ đấu, không chỉ như thế, tên này nhục mạ quân chủ phủ chúng ta, nói chúng ta...
Vương Nghĩa Minh vừa nghe liền biết đệ đệ đang bốc phét, hắn không kiên nhẫn nói:
- Đừng chụp mũ nữa, ngươi có đức hạnh gì ta lại không biết? Muốn ta báo thù cho ngươi?
- Đúng vậy, ca ca anh hùng cái thế, đối phó tên kia còn không phải chỉ cần một đầu ngón tay...
Vương Nghĩa Minh hừ lạnh một tiếng:
- Ta đường đường là thiên phu trưởng biên cảnh quân, ra tay đối với một tiểu tử Luyện Thể tầng một, ngươi muốn để người khác chê cười ta sao?
Vương Nghĩa Cao vội bồi cười nói:
- Giết gà đâu cần dao mổ trâu, ca ca không phải có bốn đại hộ vệ sao? Để bọn họ đi, dễ như trở bàn tay.
- Phụ thân là quân chủ Thiên Vận thành Hộệ quân, ngôi vị hoàng đế luân phiên thay đổi, hiện tại lúc này vô cùng mẫn cảm, ngươi để ta vận dụng hộ vệ biên cảnh quân ở kinh thành bắt người, loại chuyện hoang đường này ngươi cũng nghĩ ra, ta thấy ngươi bị giam hai tháng là quá ít!
Vương Nghĩa Minh nói xong những lời này, không thèm ngó ngàng tới Vương Nghĩa Cao, đi nhanh rời đi.
Lưu lại một mình Vương Nghĩa Cao, thần tình phẫn hận đứng tại chỗ, hắn không nghĩ tới bị ca ca răn dạy một phen, hắn nắm chặt nắm tay, răng cắn két két vào nhau:
- Con bà nó, ở Thiên Vận thành lão tử chưa từng chịu qua ủy khuất lớn như vậy, Lâm Minh, lão tử không chơi ngươi tàn phế sẽ không là họ Vương!
...
Mặt trời lên mặt trời lặn, năm mươi ngày lặng yên trôi qua...
Ở Đại Chu sơn, một thiếu niên ở trần đánh quyền, gió núi gào thét, nhưng mà quyền phong thiếu niên đánh ra lại mạnh hơn gió núi, tiếng vù vù lọt vào tai.
Ầm!
Thiếu niên đánh một quyền vào trên cọc gỗ trước mặt, chỉ nghe một tiếng giòn vang, cọc cây cứng cỏi trải qua nước thuốc ngâm đặc chế bị thiếu niên dùng một quyền đánh thành hai đoạn, vụn gỗ bay tán loạn.
Thiếu niên thu hồi một quyền, không chờ vụn gỗ rơi xuống đất, lại là một cước đá xuống, lại một tiếng giòn vang, nửa thanh cọc gỗ trên mặt đất bị thiếu niên đá dập nát.
- Tuy rằng thủy chung không thể thăm dò cánh cửa Luyện Lực Như Tơ, nhưng Hỗn Độn Chân Nguyên quyết của ta đã tu luyện đến tầng thứ nhất tiểu thành, mà tu vi bản thân Luyện Thể tầng thứ hai cũng đã củng cố, lực lượng cũng có hai ngàn cân trở lên.
Thiếu niên đó là Lâm Minh, năm mươi ngày, Lâm Minh khổ luyện ở trong núi, toàn bộ dùng dược liệu tốt nhất, Tụ Nguyên đan cũng ăn hai mươi viên, bởi vì kinh tế tiêu hao quá nhiều cho nên Lâm Minh bất đắc dĩ phải bán ra một tấm Cường Lực phù.
Tuy nhiên, mặc dù tiêu hao nhiều như vậy, Lâm Minh thủy chung không thể đột phá Luyện Thể tầng thứ ba Luyện Tạng, Hỗn Độn Cương Đấu kinh tu luyện trọng ở cơ sở vững chắc, mà không phải cầu mau.
- Năm mươi ngày, ngày mai chính là ngày khảo hạch Thất Huyền võ phủ, ta quá quan không thành vấn đề.
Lâm Minh nhặt lên quần áo trên một khối tảng đá, lại rửa sạch thân mình dưới lòng sông một chút.
Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, cơ thể Lâm Minh cân xứng rắn chắc, thấm vào trong nước suối lại sáng bóng mờ nhạt, dường như một đầu Liệp Báo mạnh mẽ tràn ngập lực lượng, chỉ nhìn bóng dáng một cách đơn thuần, rất khó tin tưởng đây chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi.
Tẩy sạch thân thể xong, Lâm Minh mặc quần áo, lao đi xuống chân núi, hắn triển khai thân pháp, động tác nhanh nhẹn, tốc độ nhanh như điện quang, chỉ mấy tức đã biến mất ở trong rừng rậm mờ mịt.