Thiên Tài Tiên Đạo

Chương 350: Âm minh đảo



Thiên Diễn đại lục có rất nhiều tuyệt địa, tuyệt địa có thể làm chết cao thủ Tiên Thiên nhiều đếm không xuể, tuyệt địa có thể làm bị thương cao thủ Toàn Đan cũng không thiếu.

Tương đối mà nói, Âm Minh đảo không tính là tuyệt địa gì, cũng chỉ có thể uy hiếp cao thủ Hậu Thiên, còn cao thủ Tiên Thiên chân chính tiến vào, chỉ cần né tránh Quỷ Vương là không có nguy hiểm. Thật ra nếu gặp phải Quỷ Vương, hơn phân nửa Quỷ Vương cũng sẽ không chiến đấu với cao thủ Tiên Thiên, hai cường giả tranh chấp tất có một bị thương, nếu không phải liên quan đến ích lợi thật lớn, tự nhiên không tất yếu phải làm chuyện ngươi chết ta sống.

Với tu vi của Lâm Minh hiện giờ, đến Âm Minh đảo còn có phần nguy hiểm, nhưng dùng bí pháp ẩn giấu khí tức đặc thù của Lãm Nguyệt tông, thì coi như Quỷ Vương cũng khó có thể phát hiện.

Trước khi đến Âm Minh đảo, Lâm Minh thuận đường đi tới Thiên trì Hoắc La quốc một chuyến.

Đây là vì lúc trước La phủ chủ Thất Huyền võ phủ của Hoắc La quốc đánh cuộc thua trận. Trước đó bởi vì bận rộn đủ việc, Lâm Minh vẫn không thể rút ra thời gian đi Hoắc La quốc một chuyến.

Lần này đến Âm Minh đảo nhưng vừa lúc đi ngang qua.

Thấy Lâm Minh đến, tuy rằng trong lòng La phủ chủ rất không tình nguyện, nhưng vẫn phải làm ra bộ dáng ân cần đón chào, dù thế vẻ mặt không được tự nhiên lắm.

Chuyện này cũng không làm sao được, thân phận của Lâm Minh quá khủng bố, La phủ chủ biết rõ, đừng nói là bản thân hắn, cho dù là chỗ dựa vững chắc phía sau hắn, gặp mặt Lâm Minh cũng phải lễ kính vài phần.

Thiên trì Hoắc La quốc quả nhiên có điều kỳ lạ, nước ao như ngọc lộ quỳnh tương, vốc lên một nắm lại vô cùng trong vắt, hơn nữa có cảm giác dinh dính, nắm ở lòng bàn tay mà lại không chảy ra từ kẽ ngón tay.

Nhảy vào trong ao, toàn thân sảng khoái nói không nên lời, Lâm Minh hít một hơi, lặn thẳng xuống đáy nước. Hắn phong bế lục thức, giống như trẻ con lơ lửng ở trong tử cung cơ thể người mẹ.

Lâm Minh không nghĩ khách sáo, nuốt vào từng ngụm từng ngụm nước ao như quỳnh tương ngọc lộ, sau khi nước ao chảy qua thân thể Lâm Minh, lại bài tiết ra từ lỗ chân lông quanh thân. Từng luồng trọc khí từ trong cơ thể Lâm Minh theo đó bị dẫn ra ngoài, còn lại nguyên khí thiên địa tinh thuần thì chảy vào kinh mạch quanh thân, một bộ phận lưu lại trong cơ thể Lâm Minh.

Dần dần, Lâm Minh phát hiện ra chỗ tốt của Thiên trì, so với những đan dược cực phẩm mà nói, nguyên khí trong Thiên trì thưa loãng thật sự không tính là gì, nhưng mà loại nguyên khí này lại có chứa hiệu quả tinh lọc tạp chất, đây mới là điều Lâm Minh coi trọng.

Lúc này hắn ở dưới đáy nước vận chuyển Chu Tước Cấm Thần lục, thao túng Hỏa Tinh từng chút một thiêu đốt đan độc.

Lâm Minh ngâm mình dưới Thiên trì ước chừng cả ngày, làm đi làm lại chiết xuất nguyên khí thiên địa gần như Thiên trì phải tích tụ thời gian cả nửa năm mới có. La phủ chủ sót ruột đến mức trái tim như đang đổ máu, nhưng ngoài mặt cũng chỉ có thể cười tươi chờ đợi.

Thẳng đến lúc mặt trời lặn, Lâm Minh mới từ trong Thiên trì đi ra, lau khô tóc ướt sũng. La phủ chủ cố bày ra vẻ tươi cười, quát kêu nha hoàn mau mang nước “quả” tới mời Lâm Minh.

Vung tay không đánh người mặt cười, mâu thuẫn giữa Lâm Minh cùng La phủ chủ cứ như vậy xóa bỏ.

Sau khi rời Thiên trì, tu vi của Lâm Minh không có bất kỳ tăng lên, vẫn như trước ngưng lại ở Ngưng Mạch hậu kỳ, chỉ là đan độc trong cơ thể bị thanh tẩy đi không ít. Hiệu quả này tuy rằng không tệ, đáng tiếc, nguyên khí thiên địa của Thiên trì tích góp từng tí một, phải nửa năm mới đủ ngâm một lần. Cái này có hơi chậm, cũng chẳng trách Thất Huyền cốc để mặc cho Thất Huyền võ phủ Hoắc La quốc nắm giữ Thiên trì trong tay.

Mấy ngày nay, Chu Tâm Ngữ vẫn luôn rất trầm mặc, lúc trước thời điểm ở Lâm phủ đa số thời gian nàng đều rúc ở trong phòng, không bước chân ra ngoài.

Theo hai người không ngừng đi sâu vào biển rộng, màu nước biển càng ngày càng đậm. Lâm Minh dùng cảm giác thăm dò một chút, đáy biển sâu hơn ngàn thước trở lên, đã vượt qua cực hạn cảm giác của hắn.

Nghe nói ở chỗ sâu trong Nam Hải, chiều sâu của biển có thể tới mấy vạn trượng, đó chân chính là vực sâu vạn trượng! Ở trong chiều sâu khủng bố này là chỗ tiềm cư của hung thủ biển khủng bố. Tỷ như thánh thú cự côn, tương truyền chiều dài của nó có thể đạt tới ngàn trượng, không biết thật giả.

- Phía trước chính là Âm Minh đảo thì phải!

Lâm Minh đứng ở trên Phi Thiên Giao, chỉ bóng râm màu xám ở phía trước, hỏi Chu Tâm Ngữ.

- Ừm!

Chu Tâm Ngữ gật gật đầu.

Nhìn thấy Âm Minh đảo chân chính, Lâm Minh mới biết được, Âm Minh đảo lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn, đứng trên Phi Thiên Giao cực nhanh xẹt qua khoảng cách trăm dặm, đập vào mắt lại hoàn toàn là đất đai màu đỏ sậm, quỷ vụ lờ mờ bao phủ trên mặt đất, căn bản không thấy rõ phía dưới có những gì.

- Âm Minh đảo này rốt cuộc rộng lớn bao nhiêu?

- Ngang dọc chừng mấy ngàn dặm, cụ thể ta cũng không rõ ràng lắm!

Chu Tâm Ngữ nói qua quýt, nhưng Lâm Minh vừa nghe khẽ hít một hơi lạnh, phạm vi ngang dọc mấy ngàn dặm, hẳn không nhỏ hơn bao nhiêu so với phạm vi lãnh thổ của Thiên Vận quốc. Nghe nói Âm Minh đảo chỉ là một đảo nhỏ ở Nam Hải, theo phỏng chừng như thế, có lẽ diện tích của Thần Hoàng đảo và chủ đảo Nam Hải Ma Vực có chiều ngang dọc còn lớn hơn vạn dặm.

Thế này sao còn gọi là đảo, nói là một đại lục diện tích hơi nhỏ một chút cũng không quá đáng.

Nghĩ lại cũng là đương nhiên, nếu như đúng thật là một nơi chật hẹp nhỏ bé, phạm vi mấy trăm dặm, cũng không có khả năng duy trì thế lực khổng lồ như thế.

- Chúng ta hạ xuống đi, hẳn là ở phụ cận chỗ này!

Chu Tâm Ngữ từ trong Tu Di giới lấy ra hai tấm lá phù, đưa cho Lâm Minh một tấm, nói:

- Rót vào chân nguyên là có thể sử dụng, dán ở trên thân có thể ngăn cách sinh khí, không bị lệ quỷ quấn thân!

Lâm Minh tiếp nhận lá phù màu vàng, ở giữa lá phù vẽ một kỷ hiệu màu đỏ cổ quái, như là huyết chú. Vật này hiển nhiên thuộc cùng hệ với Minh Văn phù. Đây lại là một lĩnh vực kỹ năng Lâm Minh không biết.

Rót chân nguyên vào lá phù, lá phù “phù” một cái cháy lên, hóa thành một đạo huyết văn màu đỏ chìm vào cơ thể Lâm Minh, lập tức khí huyết lực trong cơ thể Lâm Minh biến mất, vốn làn da trắng mịn cũng trở nên tái nhợt xen lẫn một màu xám lam, nhiệt độ cơ thể lạnh như băng, một cỗ tử khí theo đó lan tràn ra, trong khoảnh khắc làm cho Lâm Minh từ một thiếu niên khí huyết cương cường biến thành như người mới chết.

- Hảo thủ đoạn!

Lâm Minh tán thưởng. Tương truyền quỷ vật thích nhất hút sinh khí, cách mấy chục dặm đều có thể ngửi được mùi người sống. Nếu sinh khí của một người bị che giấu, không khác gì người chết, như vậy tự nhiên không có quỷ vật tìm tới quấy rầy.

- Chút tài mọn thôi! Lãm Nguyệt tông không có luyện khí, không có bày trận, duy nhất chỉ sở trường về chế phù, bất kể là Công Kích phù, Phòng Ngự phù, Minh Văn phù đều hiểu được một ít!

Chu Tâm Ngữ nói tới đây thở dài một hơi, hiển nhiên lại vì kế thừa của Lãm Nguyệt tông bị hủy mà lòng nảy sinh cảm khái.

- Này? Minh Văn phù cũng hiểu ư?

- Ừm! Sư phụ ta Thủy Nguyệt đại sư chính là một Minh Văn tông sư!

Chu Tâm Ngữ chỉ nói một câu, rồi không nói nhiều nữa, cầm trong tay phù văn châm đốt hút vào thân thể, trong khoảnh khắc cũng trở nên sinh cơ toàn bộ biến mất, vốn gương mặt hồng hào trở nên tái nhợt như tờ giấy, có cảm giác như bệnh nặng sắp chết.

Hai người hạ xuống, bước đi trên địa vực Âm Minh đảo, lập tức liền cảm thấy âm phong từng trận, trước mắt tràn ngập sương mù màu đen vô cùng vô tận. Loại quỷ vụ này nếu là phàm nhân lây dính một chút, lập tức sẽ trúng thi độc mà chết, mấy ngày sau hóa thành cương thi, trở thành một cái xác không hồn trong quỷ vụ.

Mặc dù là võ giả Ngưng Mạch kỳ, ở trong quỷ vụ này thời gian lâu mà không có đan dược bổ sung, cũng sẽ vì chân nguyên hộ thể hao hết, mà trúng độc chết.

Chu Tâm Ngữ cũng là lần đầu tiên đến địa phương này, thật cẩn thận đi tới, cầm ngọc giản trong tay không ngừng so với cảnh vật chung quanh.

Không đề cập tới những quỷ vụ tràn ngập này, trong sương mù còn truyền ra tiếng quỷ khóc mơ hồ, ngay cả mặt đất Âm Minh đảo này cũng khiến người ta sởn tóc gáy, mặt đất màu đỏ sậm giống như giội lên một lớp máu. Lâm Minh thử dùng cảm giác thăm dò một chút, quả thực không thể thẩm thấu xuống mặt đất, linh hồn lực vừa xuống phía dưới, đã bị nham thạch màu đỏ kia giống như bọt biển hút nước, hấp thu hết sạch.

Trên mặt đất phủ kín vô số măng đá cao nửa xích, mỗi một cây đều màu đỏ giống như răng nanh ma quỷ vô cùng bén nhọn. Nếu người thường không cẩn thận trượt chân té ngã trên măng đá, khẳng định sẽ bị đâm xuyên thủng thối rữa mà chết

Đi xa như vậy, cũng không có phát hiện một con vật còn sống, chỉ là ngẫu nhiên có thể nhìn thấy trên mặt đất một ít thi thể hài cốt ngổn ngang, mà trong đó trên một vài thi thể hài cốt, có mọc ra thực vật giống như đóa hoa bình thường, tán hoa đỏ tươi, tươi đẹp như tích máu, đóa hoa không có lá cây, chỉ có rậm rạp rễ cây đâm thật sâu trong thi thể, rút ra chất dinh dưỡng.

Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh và mùi lưu huỳnh hỗn tạp, càng đi sâu vào trong, mùi này càng nồng đậm. Âm phong thổi từng hồi, thổi trên thân mình có cảm giác âm phong quỷ dị này dường như có thể trực tiếp thổi xuyên thấu thân thể, như lưỡi dao cạo ở trên linh hồn.

Thật ra Lâm Minh không cảm thấy gì, nhưng Chu Tâm Ngữ thì đã có phần chống đỡ không được. Trên thân mình nàng dán liên tiếp mấy đạo Huyết phù, nhưng vẫn không kìm nổi lạnh run, hai cánh tay theo bản năng ôm lấy thân mình. Phản ứng của Chu Tâm Ngữ lúc này, giống như một cô gái phàm nhân mặc quần áo mỏng manh đứng trong gió lạnh.

Lâm Minh khẽ thở dài một hơi, búng ngón tay ra, vài tia Thanh Thương chân nguyên chìm vào trong cơ thể Chu Tâm Ngữ, sinh mệnh lực cường đại của Thanh Thương chân nguyên phóng ra, âm phong nhanh chóng bị đuổi đi, Chu Tâm Ngữ chỉ cảm thấy mấy dòng nước ấm quanh quẩn trong thân mình, toàn thân tứ chi đều ấm áp dào dạt, quỷ khí âm hàn bị đuổi đi hết sạch. Nàng kinh ngạc quay đầu lại nhìn Lâm Minh một cái, thấy Lâm Minh đã thu tay lại, mà mấy luồng chân nguyên kia còn dừng lại ở trong cơ thể mình, không có tiêu tan.

Điều này làm cho Chu Tâm Ngữ thầm giật mình, bình thường võ giả phát ra chân nguyên chỉ cần rời khỏi thân thể, mất đi linh hồn lực duy trì, sẽ trở nên mất đi khống chế, chậm rãi tiêu tán đi. Nên muốn giúp người khác chống lạnh trong âm phong, nhất định phải đặt tay trên lưng, liên tục không ngừng đưa vào chân nguyên.

Nhưng Lâm Minh hoàn toàn không làm như thế, hắn thả ra Thanh Thương chân nguyên cổ quái kia dường như có sinh mệnh lực riêng của nó, không ngừng làm tan rã quỷ vụ, mà bản thân nó tiêu hao cũng rất ít.

Chỉ cần chân nguyên tiêu hao quá nửa, Lâm Minh lại búng tiếp hai ngón tay, hai luồng chân nguyên mới lần nữa chui vào, hoàn toàn đuổi đi cái lạnh cho Chu Tâm Ngữ.

- Cảm tạ!

Chu Tâm Ngữ nhỏ giọng nói.

- Nhấc tay làm chút chuyện! Còn xa lắm không?

Hai người đi đến bây giờ cũng đã hơn nửa canh giờ, chủ yếu thời gian đều quanh quẩn chuyển tới ch lui. Tuy rằng Chu Tâm Ngữ cầm bản đồ trong tay, nhưng là ở trong màn quỷ vụ muốn phân biệt phương hướng cũng là chuyện không dễ dàng, huống chi nàng còn là lần đầu tiên đến đây, hơn nữa đều không thể sử dụng cảm giác.

Chu Tâm Ngữ nói:

- Nếu ta không tính sai, chính là ở phía trước có một vách đá!

Lâm Minh ngẩng đầu nhìn tới, vách đá theo như lời Chu Tâm Ngữ đã cách không xa, còn chừng mấy chục trượng, ẩn ở trong sương mù đen, giống như một con cự thú màu đỏ.

- Cửa vào hẳn là ở ngay trên vách đá!

Chu Tâm Ngữ một lần nữa so đúng với ngọc giản, rồi nói khẳng định.