Gần đến chiều tối, sau khi dùng bữa cùng Lorenzo xong, Kaylin như một cái máy lập trình mà đợi anh ăn xong rồi dọn dẹp dao đĩa.
Thấy Kaylin bê đồ định đi rửa thì anh cũng đi đến bảo cô qua đây với anh một lúc.
- Bỏ đấy đi, dù sao cũng có máy rửa bát rồi. Qua đây tôi có chuyện muốn nói với cô.
Nghe theo lời anh, cô lững thững bước theo sau bóng lưng dài đó của anh. Bất giác đi mà không để ý xung quanh, đến khi dừng lại thì thấy mình đang ở một khu riêng biệt, giống như là hầm vậy.
- Hiện tại ở đây là tốt nhất rồi, cách âm rất tốt, các thiết bị dò tìm cũng không thấy, không biết rõ chú có làm gì cô không nhưng tôi nghĩ phòng tránh vẫn hơn. - Lorenzo đảo mắt nhìn căn phòng mà nói.
Căn phòng được thiết kế theo cảm hứng từ Ấn Độ, căn phòng có hướng mở ở phòng khách, nhưng cũng có những căn hầm nhỏ, chủ yếu là muốn dự trữ rượu vì nhiệt độ ở dưới khá thấp. Căn hầm được thiết kế đẹp mắt, không quá hiện đại, nhưng cũng đầy đủ đồ mà Kaylin có thể dùng.
Cô nghe theo anh gật đầu mà chú ý nhìn xung quanh.
- Đến tối nay về có lẽ chú sẽ tức giận mà đi tìm cô ngay. Rạng sáng mai là thời điểm lơ là tới khi đó sẽ đưa cô đi đến một đất nước khác. Cô muốn đi đâu?
Kaylin nghe được câu hỏ này, gương mặt nhỏ trầm tư ba giây rồi mới đưa ra quyết định:
"Trung Quốc ạ."
- Cô có người quen ở đó à? Sợ rằng để cô một mình ở đất nước rộng lớn đó cũng không tốt.
"Cũng có quen biết ạ."
Khi hỏi đến người quen thì Kaylin nghĩ ngay đến Tinh Tuyết. Khi còn ở nhà của Nhất Thiên, Tinh Tuyết là người duy nhất bắt chuyện với cô. Trong tâm trí cô, Tinh Tuyết là cô gái xinh đẹp nhất, còn tốt bụng đối với cô nữa.
- Được, vậy cô chuẩn bị tâm lý cho tốt. 4 giờ sáng mai tôi đưa cô đi đến sân bay.
Hai người cứ như thế mà lên kế hoạch.
...
Đúng như những gì Lorenzo đã suy đoán, 7 giờ tối là lúc Zane về tới nhà. Chưa cần người giúp việc lên tiếng về việc Kaylin mất tích thì anh đã cho gọi tất cả mọi người xuống. Vốn dĩ tầm chiều tối anh đã định về nhưng còn một số việc cần giải quyết cho dứt điểm. Đang ngồi thì nghĩ đến Kaylin, anh chỉ vô tình mở định vị muốn xem cô đang ở đâu, ai ngờ lại quá phận giới hạn của nhà, sau đấy còn mất tín hiệu. Anh thu xếp xong việc liền tức tốc phóng xe quay trở về. Đối diện với cơn thịnh nộ của quỷ dữ, ai cũng cúi đầu không dám lên tiếng.
Finnegan lấy hết dũng khi trên chiến trường nhiều năm ra để lên tiếng:
- Lão đại, cô ấy...
Bộp!
Còn chưa dứt câu, Finnegan đã bị Zane vung tay đi một đường khiến anh tối mặt lại ngã ra sàn nhà lạnh lẽo. Trong hốc mũi anh cảm thấy cay cay, rồi có dòng máu ấm chảy ra, cả ở miệng cũng có. Xem ra Zane đã trút không ít cơn tức giận vào cú đấm này.
Mọi người ai nấy càng lo sợ tính mạng thêm, đối với người đi theo anh lâu như Finnegan còn bị ra tay như vậy, họ làm sao dám manh động.
- Cô ta đã đi đâu? - Giọng nói lạnh như có sức tỏa ra cả căn phòng, có chút gầm gừ như hổ dữ ở trong câu nói này.
- Lão đại... xem lại camera thì không thấy bóng dáng... phu nhân rời đi. - Finnegan gắng gượng dậy để nói.
Zane nhìn về phía mấy vệ sĩ canh cửa, ánh mắt anh đỏ lên ngày một rõ.
- Cô ta đã đi đâu?
- Phu...
Mấy tên vệ sĩ còn chưa kịp nói, tiếng súng vang lên nhức tai khiến mọi người ôm lấy đầu run rẩy.
Một, hai, rồi ba con người vạm vỡ ngã sấp xuống sàn. Máu tươi chảy ra từ trên trán của họ.
Ai nấy đều lo lắng, Zane chính là đang muốn trút giận lên bọn họ. Ngày bình thường sẽ không thế, chỉ khi liên quan tới Kaylin thì sẽ tức giận như vậy. Họ chỉ ước bây giờ Kaylin xuất hiện ở đây, trong phòng khách này. Chỉ cần phu nhân về thì mạng sống của họ sẽ còn giữ được. Nhưng nếu cô về thì mạng sống của cô khó mà giữ. Chỉ còn con đường chết nếu cô quay về lúc này.
Đến ngay cả Dashiell hay Davin cũng thấy rõ việc chủ nhân của mình tức giận đến mức như vậy là rất nguy hiểm. Anh rất ít ra tay với người của mình, chỉ việc sai trái đến mức anh tức giận không kiềm chế được bản thân thì mới như thế kia.
- Lục tung cả thành phố này, cô ta không vượt quá phận mà đi xa được đâu. - Zane đập mạnh khẩu súng xuống đất, giọng nói cố gắng kiềm chế nhất có thể nhưng vẫn cảm thấy có tiếng gầm bên trong cổ họng anh phát ra. - Nếu không tìm ra cô ta, một mô đất trong đây đủ chứa lũ các người.
Nói xong anh liền đi lên phòng.
Mọi người cảm tạ Chúa vì còn rủ lòng thương. Họ run rẩy nhưng vẫn cố hỏi nhau để xem ai có từng thấy phu nhân đi qua nơi nào không.
Ông Anselm đi đến đưa cho Finnegan viên thuốc để cầm máu. Còn không quên đưa anh thuốc bôi để bớt sưng.
Trong căn phòng rộng lớn tĩnh mịch, ngày nào khi về cũng sẽ thấy Kaylin ngồi ở đầu giường trầm tư suy nghĩ gì đó, nếu không thì cũng là ngồi ở mép cửa sổ. Cô yên tĩnh, lặng như nước, nhưng ít nhất vẫn sẽ có hơi thở của cô ở đây. Giờ thì hay rồi, cô cũng giỏi thật, anh bẻ gãy cánh của cô như vậy mà cô vẫn dám bay đi thật xa. Đợi tìm được cô về, anh xem cô còn có thể bay nhảy được nữa không.
Càng suy nghĩ về Kaylin, cơn tức giận lại càng tăng lên. Anh đưa tay đập vỡ chiếc đèn ngủ. Như một kẻ điên không kiểm soát được bản thân mà đập phá hết cả căn phòng. Bức ảnh cưới bị chiếc ghế bay tới vỡ tung, rơi xuống, những mảnh thủy tinh bắn ra khắp nơi. Gương mặt Kaylin trong ảnh kham khổ biết bao.
Anh cứ điên cuồng đập phá như vậy, bình thường tức giận đập phá đồ thì Kaylin sẽ ôm lấy cơ thể cuộn tròn một góc, đợi cơn thịnh nộ của anh qua đi, cô sẽ lúi húi đi dọn dẹp bãi chiến trường anh gây ra. Bây giờ có đập hết cũng chẳng thể thấy được bóng dáng của con nhỏ đó. Trong lòng anh sớm nghĩ đến phương pháp ghê tởm nhất để có thể ra tay với Kaylin. Chỉ cần tìm thấy cô, một nửa mạng của cô e là còn lành ít dữ nhiều với anh.