Thiên Thần Trong Ác Quỷ

Chương 240: Giấy ly hôn



Thời gian tăm tối nhất của Anthony, họ đều lo mình sẽ bị dính vào chuyện này. Ai cũng đều sẵn sàng để chuẩn bị "ngày tận thế". Lại không ngờ trong cuộc họp, Zane lại muốn nhận hết về mình. Bọn họ lần đầu tiên thấy được mặt tốt từ anh sau mấy chục năm. Không ngờ có ngày ác quỷ như vậy lại dám đảm nhận hết những sai trái này.

Theo dự tính, bọn họ muốn đưa cả việc Zane hành hạ vợ mình để có thể có thêm bằng chứng để ly hôn cho Kaylin. Những hình ảnh, cả xét nghiệm về thân thể Austin sau khi xem xong cũng chỉ biết vuốt mặt. Từ trước đến giờ thấy nhiều rồi nhưng vẫn không nghĩ đến ngày phải xem lại. Cô là con người chứ không phải là bao cát trút giận cho Zane.

Giấy ly hôn đặt trên bàn, Kaylin cả đêm chỉ chăm chú nhìn nó. Cô đã ngồi rất lâu đến nỗi chân cô mất cảm giác lúc nào không hay. Không nghĩ một ngày cô có thể cầm tờ giấy này, đối với mọi người nó không có giá trị, nhưng đối với cô nó quý hơn mọi thứ, hơn cả đống tài sản của bất cứ ai.

Ông Vinson sáng ra thấy Kaylin mặc đồ định ra ngoài, ông lo lắng liền đến hỏi cô.

- Angel, định đi đâu đấy?

Kaylin có chút do dự, mãi mới nói với ông:

"Con muốn... gặp Zane."

Vì điều này mà ông bất bình, suýt chút nữa mà muốn mắng cô một trận vì sự ngốc nghếch của cô.

- Vì sao? Chúng ta có thể tự gửi đến tay cậu ta. Cháu đến đó không khác nào làm phao cứu sinh cho cậu ta cả.

"Có một chuyện, cháu muốn hỏi Zane."

Nhìn bộ dạng của Kaylin, ông bất lực đành để cô đi. Dù là có vệ sĩ đi cùng nhưng đến đó thì cũng phải đứng ở bên ngoài. Dù là tình thế bây giờ đang thay đổi, nhưng Zane vẫn sống theo cách của một ông vua đến khi trao quyền lại cho người kế nhiệm mà thôi.

Kaylin bước vào trong, nơi đây chỗ nào cô cũng quên thuộc hết. Chỉ là mong sau này cô sẽ quên đi, không vướng bận tới những chuyện này nữa.

Thấy anh đang ngồi ở sofa, đối diện với cô, ánh mắt đó vẫn không thay đổi. Kaylin cầm chặt tay mình, hít một hơi sâu mới đến gần đó. Cô đặt tờ giấy trước mặt bàn để anh thuận tiện nhìn nó, trong lòng đè nén nỗi sợ hãi xuống nhất có thể.

Nhưng chỉ khoảnh khắc anh đứng dậy, kéo cô lại gần khiến những nỗ lực ban đầu của cô tan biến. Nỗi sợ này ăn sâu tới tận xương tủy của cô, dù thế nào cũng không thể xóa bỏ nó được.

Anh đưa bàn tay lên, vuốt ve gương mặt cô khiến cho cô nổi da gà. Từ ánh mắt anh như muốn nuốt chửng cô luôn ngay lúc này làm cô muốn lùi lại nhưng đã bị anh giữ chặt.



- Ai cho cô cái lá gan lớn mà đưa tới tận đây?

Giọng nói anh phảng phất từ tai bên phải sang tai bên trái khiến cô rùng mình. Đôi mắt long lanh cố đè nén cảm xúc thêm một lần nữa.

Anh ngửi mùi hương trên người cô một cách biến thái khiến cô thấy rợn người đến buồn nôn.

- Dù sao tôi cũng không sống được bao lâu nữa. Có muốn biết tận cùng của ác quỷ sẽ ra sao không? - Zane đùa nghịch mái tóc của Kaylin, nụ cười anh nhếch nhẹ nhưng đã khiến Kaylin rơi vào cảm giác tuyệt vọng.

Cô nuốt nước bọt, một lúc sau mới đáp lại anh.

"Em không sợ chết."

-...

"Nhưng mà không thể làm con người được sao?"

Câu tiếp theo làm Zane bật cười. Lần đầu tiên anh cười khiến cô có giật mình lo lắng. Tiếng cười của anh, cả gương mặt anh khi cười đều làm cho cô cảm thấy quỷ dị, không thấy niềm vui ở đâu hết.

- Tôi làm con người thì cô phải sống như bây giờ à?

Nói rồi còn kéo Kaylin đi đến căn phòng những lần anh tra tấn cô, cả toàn thân Kaylin bất giác run lên. Lựa chọn đến đây của cô có lẽ đã là sai lầm lớn, thế nhưng nếu anh muốn giết chết cô cũng được, không ít lần cô suy nghĩ đến cái chết rồi, giờ chết dưới tay anh, cô cũng không còn gì để than vãn cả.

- Sao nào, muốn quay về quá khứ một chút không?

Nhìn anh cầm theo cây roi da lúc trước, hiện tại Kaylin không sợ chết, chỉ nghĩ đến cảm giác đau nhưng chắc là cô sẽ chống đỡ được thôi. Hai tay nắm chặt, ngồi bệt xuống dưới đất nhưng cũng không có ý chạy trốn như trước.

Tiếng roi trong không khí khiến người ta phát lạnh. Chỉ là kệ sắt gần đó rơi xuống làm cho Kaylin giật mình mở mắt. Zane không hạ tay đánh cô khiến cô bất ngờ. Thấy anh đứng đó cười như kẻ điên làm cô run lên nhưng lấy sức đứng dậy, cố gắng lắm mới can đảm đến gần anh.



"Có thể... có thể hỏi được không?"

Zane nhìn cô, không hiểu nổi cô đang muốn cái gì.

- Hỏi.

Cô đứng nhìn anh, cô nhận thấy bàn tay anh không hề đeo nhẫn cưới. Rõ ràng lúc trước anh luôn bắt cô đeo nó thế nhưng anh không hề nghĩ đến việc mình cũng nên làm như thế. Cô cảm thấy bản thân mình đúng là rất rẻ tiền, ai cũng coi thường được hết. Cô chưa từng nghĩ gì cao sang, chỉ là muốn nhận chút tình cảm của những người xung quanh cô nhưng xem ra thật khó, mọi người đều không thích cô. Lúc đó cô đã rất thắc mắc, vì sao họ ghét cô? Và cả Zane, vì sao cô cố gắng tới vậy vẫn không hề chú ý tới cô?

"Là em đã làm gì chưa tốt mà Ngài vẫn không thích em?"

Đôi mắt cô ướt lệ, rõ ràng là kiềm chế lắm rồi nhưng vẫn tuôn ra.

Zane bất giác đưa tay ra nhưng rồi lại thu về. Anh đạp đổ giá đựng những thanh sắt làm cho cả giá đổ xuống, tiếng va chạm rất lớn, Kaylin giật mình lùi về phía sau.

- Muốn biết? Là vì cô là con gái của ông ta, nếu không tôi đã muốn cô chết từ lâu rồi.

Mọi người đều nói Zane rất thích Kaylin lúc cô mới sinh ra. Nhưng giờ nghe được lời này của Zane, ai mà nghĩ được đến điều vô lý kia. Kaylin cười trong nước mắt. Người đàn ông trước mặt này, sao cô có thể có tình cảm được nhỉ? Cô đang cố tìm ra điểm để cô thích anh, nhưng tại sao nó lại mờ mịt đến vậy?

Zane kéo cô lại gần, bàn tay anh miết mạnh trên da mặt cô, từng giọt nước mắt cũng bị loại bỏ, nhưng cô cảm thấy rất rát trên da mình.

- Cho cô danh phận, vì cha cô là người có công với tôi. Gương mặt cô nhìn đến phát chán. Có biết tôi đã muốn hủy hoại nó đến mức nào không?

Nghĩ lại thì Zane đánh cô như vậy, rõ ràng sau một thời gian thì nó hồi phục về như cũ. Kaylin không hiểu, chỉ cảm thấy anh tồi tệ đến tận cùng.

Buông tay khỏi người cô, anh đứng đó lại cười một cách đầy mỉa mai. Cô cứ nghĩ anh khi cười sẽ khác nhưng nhận ra anh vốn không phải học trò trước đây của cha cô. Khóe môi cô cong lên, gương mặt cũng cố để tươi sáng nhất.

"Em sẽ không sợ Ngài nữa."

Cô quay ra khỏi phòng, chạy thật nhanh nhưng lại không cảm thấy bị anh đuổi theo. Khi mà lên tận xe rời khỏi đó, tâm cô mới được yên tâm phần nào. Trong lòng tự cổ vũ bản thân về chuyện vừa rồi. Là cô đã làm rất tốt, cố gắng phát huy là được.