Mấy ngày sau đấy Kaylin được thoải mái hơn nhiều. Tuy vẫn trong sự kiểm soát còn theo dõi sát sao nhưng cô cũng không bị áp lực quá nhiều. Chỉ có những khi Zane ở lại mà ngủ qua đêm khi đó cô mới áp lực nhiều hơn. Tuy vậy vết thương cũng đã đỡ hơn. Miệng vết thương sau gần một tháng cũng đã se lại.
Lịch trình vốn dĩ là sẽ quay về, nhưng vì Austin ra mặt để nói nên Kaylin đã được ở lại đây nhiều hơn. Tuy vậy đôi chân của cô vẫn chưa thể đi lại được. Viên đạn đều nhắm đúng nơi khớp chân khó mà đi lại được ngay. Đúng là quá hiểm ác với cô rồi.1
...
Ngoài vườn của bệnh viên, nơi đây thoáng đãng, không khí cũng trong lành. Thời tiết cũng đã tăng lên đáng kể, cũng không có hiện tượng tuyết rơi của hôm nay.
Ở dưới, Austin dành riêng thời gian cho Kaylin. Việc anh chưa từng làm đấy là chăm sóc một ai đó. Ngay chính cha mẹ anh còn chưa được điều này. Đúng hơn thì họ cũng không có đáng thương như Kaylin nên anh cũng không có dịp để chăm sóc họ. Hiện tại bây giờ còn đẩy xe lăn đưa Kaylin đi ngắm cảnh. Cô rất vui, bàn tay nhỏ gầy gò thi thoảng nếu có chuyện gì hoặc Austin hỏi gì đó thì cô sẽ viết vào tờ giấy để trả lời anh.
Nhìn cô được mặc nhiều lớp áo như vậy như cục bông tròn. Có lẽ đây là lần đầu tiên cô được mặc nhiều áo đến vậy, hiểu được định nghĩa đúng của động từ ấm áp. Cảm giác vui sướng mà lo lắng cứ lẫn lộn cả lên.
- Kaylin, muốn uống gì không? Anh mua nhé? - Nhìn thấy xe bán nước nên Austin liền cúi xuống để hỏi Kaylin.
Nghe anh hỏi vậy thì Kaylin cũng nhìn về quầy xe. Nhìn gương mặt Austin giống như cũng đang muốn uống, vì thế nên Kaylin liền gật đầu ngay.
Thấy Kaylin gật đầu, Austin vậy mà hớn hở chạy đi ngay. Đến khi không nhận ra thì đã để Kaylin bơ vơ ngồi trên xe lăn. Cô cũng không trách anh, muốn ấn nút để đi nhưng cô lại sợ ấn sai. Chính vì thế mà dùng sức tay để đẩy. Chỉ có điều cô có một tay là lành lặn lúc này. Đã thế sức hai tay còn chưa đủ chứ đừng nói đến dùng một tay. Hơn hết cô còn ở giữa đường đi của vườn hoa nên khiến người khác khó đi lại được. Cô thì cũng không biết làm sao, áy náy nhưng cũng chẳng thể nói ra. Mọi người không ai nói nhưng nhìn vẻ mặt họ khó chịu là đủ hiểu.
Cúi mặt nhìn xuống chiếc chăn đang chùm ở chân, Kaylin không biết làm sao.
Nhưng đột nhiên cơ thể lại được nhấc bổng lên, tuy ban đầu hơi đau nhưng về sau lại cảm thấy nhẹ nhàng hơn ngồi xe.
Nhìn sang gương mặt vẫn tỏ ra lạnh nhạt ấy, Kaylin cũng quen dần. Cô đưa tay muốn cảm ơn anh nhưng dường như anh chẳng để tâm. Bế cô qua một bên, sau đó liền đẩy chiếc xe đi cùng.
Đến khi Austin quay lại mới nhận ra sai sót này:
- Chậc, anh xin lỗi. Chắc em lại tự trách bản thân mình đúng không?
Kaylin thì chỉ mỉm cười thay lời nói. Nếu gật đầu ngay lúc này thì Austin sẽ còn tự trách bản thân mình hơn nữa. Với lại đứng ở đây mà để Austin nói nhiều thì sẽ không hay. Zane không thích những người nhiều chuyện, Kaylin cũng hiểu được điều đó nên cô mới chọn cách im lặng. Nhìn Zane bế Kaylin như vậy, Austin lại không bù loa lên mà nói anh. Chỉ đi bên cạnh Zane mà đưa cốc sữa ấm cho Kaylin để cô uống.
Cả ba cứ im lặng cả đường đi, cho tới khi tiếng điện thoại thông báo cất lên, khi này dường như đã khiến bầu không khí chuyển sang một diễn biến khác.
Austin mở điện thoại lên để đọc, nhưng dường như ánh mắt của anh cũng khác hẳn, không giống với vừa nãy. Ngẩng lên nhìn Zane thì vẻ mặt cảm giác như đang khó chịu điều gì đó. Mà có lẽ Zane cũng đã nhận ra nên anh đã lên tiếng trước:
- Có chuyện gì?
- Bên Los đang gặp sự cố. Đám công an hình như bị mua chuộc rồi.1
Nghe được lời thông báo của Austin, tầm mắt của Zane nheo nhìn xa xăm. Anh hít một hơi sâu, sau đó ra lệnh cho người của mình sắp xếp để rời khỏi đây.
Có điều Austin vẫn lo cho sức khỏe của Kaylin nên anh mới đề nghị để Kaylin ở đây thêm một thời giam nữa: - Cậu về đó xử lý đi, để Kaylin ở đây với tôi. Đợi con bé khỏe hơn thì tôi đưa con bé về chung cũng được.
Kaylin liếc mắt nhìn Zane rồi lại nhìn Austin. Ánh mắt của Zane làm cô rất khó đoán, không biết là anh đồng ý hay không đồng ý nữa. Nhưng phần lớn cô nghiêng về việc anh không đồng ý hơn. Chính vì thế mà cô liền cầm bút lên để viết:
"Em sẽ về với chú ạ."
- Nhưng...
Trong khí Austin đang định nói thì Zane lại chặn ngang lời nói của anh:
- Lần cuối cùng, tôi từ bao giờ thành chú của cô?1
Kaylin lúng túng chọc bút nhưng cô không nói. Đợi đến khi Zane quay đi mà vẫn lì lợm viết cho Austin biết là cô tự cho phép bản thân gọi Zane là chú. Đến ngay cả biểu cảm của cô cũng hồn nhiên khiến Austin cũng phải bất lực.
Nhìn cô không có ác cảm với Zane, hơn nữa cả hai cũng đã tốt lên trông thấy. Chính vì thế nên Austin cũng không nói thêm gì mà để Kaylin quay trở về cùng. Có lẽ bầu không khí giữ bọn họ đã tốt lên.