Thời gian từ Mỹ qua Pháp không phải là ngắn, nhưng với tốc độ phương tiện đi lại của Anthony thì mọi thứ đều dễ dàng hơn. Dù là nhanh nhưng ngồi trên khoang máy bay, tâm trạng của Austin vẫn không thể yên ổn được.
Ban đầu thì là Zane, sức khỏe của cậu ta thì còn gắng gượng được, nhưng Kaylin thì khác. Anh còn chẳng biết mình kiếp trước đã vướng bận gì với hai con người này để rồi bây giờ phải đi đi lại lại mọi nơi, có lẽ còn phải cầu xin người khác để giúp hai con người kia nữa. Đúng thật là kiếp trước anh mắc tội với họ rồi.
...
Qua tới bên Pháp thì đã là buổi tối. Dù vậy Austin vẫn phải ngồi vào ô tô mà lao vụt đi trong màn đêm.
Thông qua nguồn tin thì hiện tại Vinson cũng không còn ở ẩn. Anh cũng dễ dàng tìm ra được nơi ở hiện tại của ông ta. Vì thế nên đã một mạch cùng người của mình để đi đến nơi ở hiện tại của Vinson. Dừng xe tại một dinh thự, nhìn đồ sộ nhưng lại rất yên bình. Xung quanh đều có bảo vệ để có thể chắc chắn độ an toàn tuyệt đối cho chủ nhân.
Vừa nhìn thấy Austin với người của anh đến, họ lập tức bật chế độ cảnh giác mà không cho vào.
- Không biết thiếu gia Mahone đây cần gì ở ông chủ? - Một vệ sĩ đứng ra để hỏi.
- Báo lại với ông ta, tôi có chuyện cần bàn bạc. Chắc chắn ông ta không nên bỏ qua lần này. - Austin hấp tấp mà nói.
Dường như đội vệ sĩ của Vinson cũng có thể nhìn ra được Austin đang gấp gáp, hơn nữa có vẻ không phải muốn khiêu chiến với bọn họ. Suy nghĩ một lúc, chàng trai vừa nãy mới gật đầu mà nói:
- Tôi sẽ báo lại với ông chủ ngay.
Nói xong liền cúi đầu đi vào trong.
Lúc này Vinson còn đang nhàn nhã pha chế loại trà mới. Nghe thấy tiếng gõ cửa thì mới cất giọng ồm ồm: - Vào đi.
- Ông chủ, ở dưới có con trai của nhà Mahone đến. Nói rằng có chuyện muốn nói với ngài, chắc chắn phải gặp được ngài.
- Vậy sao?
Nghe được điều này, Vinson trầm ngâm suy nghĩ. William với Mahone đã mấy chục năm không còn liên quan đến nhau, nước sông không phạm nước giếng. Vậy mà bây giờ lại nói như này, chắc chắn rằng còn điều gì khẩn cấp lắm thì mới cần gặp ông trong thời gian như này. Nghĩ lại thì ông thấy bản thân cũng không bị thiệt, chính vì thế nên đặt ấm trà xuống, sau đó mới gật đầu mà nói:
- Được rồi, cho cậu ta vào đây đi.
- Vâng.
Chàng vệ sĩ trẻ cũng nhanh nhẹn mà đi ra báo lại với Austin:
- Ông chủ nói thiếu gia vào đi. - Quy lại nhìn mấy tên thuộc hạ khác còn nói thêm - Mở cổng.
Austin vậy mà không cần ngồi lên xe, anh tự mình đi vào bên trong trước. Đã vậy còn ra lệnh cho thuộc hạ của mình cứ đứng bên ngoài không cần phải vào. Được dẫn tới căn phòng tiếp khách "đặc biệt" trên tầng cao nhất. Ở đây không khí thoáng đãng, nhìn từ trên cao nhìn xuống quả thực là rất đẹp. Một dải ánh sáng lấp lánh mà ấm lòng mỗi người.
Nhìn thấy Vinson đang rót trà ở chiếc bàn gỗ, Austin liền đi tới đó ngay.
- Tới rồi à, lại đây thử loại mới này hộ ta xem sao. - Vinson vẫn từ tốn, thản nhiên không có chút đề phòng trước Austin.
Nếu hiện tại là một ngày bình thường như bao ngày khác thì Austin cũng sẽ ngồi xuống từ từ thưởng thức chén trà này. Nhưng hiện tại thời gian chẳng còn nhiều, đối với Zane quả thực hiện tại thời gian quý báu hơn cả tính mạng người lạ nào đó. Anh cũng không thể để bản thân thảnh thơi lúc này được. Vì thế mà liền trực tiếp vào luôn vấn đề chính:
- Tôi không có nhiều thời gian. Hiện tại sẽ đề cập luôn vấn đề ở lúc này. Tôi cần ông đến New York bây giờ. Zane đang không ổn, ông sẽ giúp ích được cho cậu ấy. Hiểu được ý từ sau từng lời nói của Austin thì Vinson vẫn nhàn nhạt mà uống trà. Nói thật thì ông còn đang mong muốn đế chế độc tài kia sụp đổ từng ngày một, cũng phải khiến cho bọn họ lao đao như William 15 năm qua. Vậy mà tên này lại nghĩ ông có lòng từ bi đến nỗi đi cứu kẻ thù của mình chắc? Ông có đãng trí tuổi già thì đãng trí, nhưng cũng sẽ không bao giờ quên được những gì của ngày định mệnh đó. Dù sao thì ông với Anthony chẳng có tình cảm hay mối liên quan gì để mà giúp nhau cả.
- Cậu có thể đi được rồi.
Nhanh gọn, ông cũng từ chối thẳng thừng.
Nhưng Austin đã dự đoán được điều này ngay từ đầu. Anh cũng không muốn tốn quá nhiều thời gian, đong đưa qua lại mãi. Vì thế mà đánh vào trọng điểm khiến ông đang bình thản mà phải lập tức dừng lại cách hành động để nghe Austin nói. - Nếu ông không giúp thì cả đời cũng chẳng thể tìm lại đứa cháu của ông. Cũng chẳng còn người để nối nghiệp William. Ông cảm thấy sẽ tốt sao?
- Ý cậu là gì?
- Ông nghĩ khi đó Anthony thông báo là đứa bé mất tích thì ông cũng tin thật sao? Một đứa mang theo nhiều lợi cho họ như vậy mà họ dám bỏ qua à? Tưởng rằng người của William sẽ vận động trí não tốt hơn người thường cơ mà. Nào ngờ chỉ được như này thôi sao?
Vừa là lời khích tướng nhưng cũng vừa cho ông được vài thông tin hữu ích. Chính vì thế mà hiện tại Vinson mới là người không giữ được bình tĩnh lúc này:
- Các người... các người dám động vào cháu của tôi thì đừng trách sao người của William tàn nhẫn.
- Tôi nói rồi, không còn nhiều thời gian. Ông giúp, hay là không giúp? - Austin đanh mặt mà hỏi.
Điều này khiến Vinson run bần bật tay chân, ông run vì là bản thân đang trong cơn tức giận. Nếu không giúp tên khốn nạn kia thì cháu của ông cũng sẽ không an toàn, cả đời có lẽ sẽ không gặp nó được. Nhưng nếu giúp thì chính bản thân ông lại không muốn nhất. Con người như Zane quả thực không đáng để ông giúp. Nhưng cuối cùng thì tìm lại người thừa kế của William vẫn làm ông lung lay. - Cậu ta bị sao?
- Trúng độc. Cụ thể là Polonium - 210.
- Sao cơ? Vậy mà chưa chết?
- Là một lượng, không may trúng phải vào vết thương rách miệng.
- Đã lọc máu hay chưa?
- Hiện tại chưa, chỉ đang phân tích loại thuốc do các người ghi chép trong cuốn sổ đó mà sáng chế ra. Nhưng mà... mới thử nghiệm trên một người. Có vẻ không khả quan. Ông cũng nên giúp đỡ con bé đó thì tốt hơn.
Vinson nghe tới người thử nghiệm mà liền cau mày. Đúng thật là mạng sống đối với những con người này đúng là như rơm rác. Đến cả các loại thuốc đã chắc chắn việc sai xót bằng không vậy mà còn phải thí nghiệm lên động vật. Vậy mà họ còn dám để cho người thử nghiệm mà trong khi loại thuốc đó chỉ có một nửa ghi chép trong sổ sách? Đúng thật là tàn nhẫn quá rồi.
- Cô bé đó sao rồi? Có kiểm tra vấn đề các tế bào trước khi thử thuốc hay chưa? - Đau nhức, đau như sắp chết. Có lẽ bọn họ chỉ thử máu với huyết áp thôi.
- Các người đã cho loại thuốc gì vào người vậy hả? Đã vậy còn không biết tế bào gốc của người đó ra sao mà dám thử? Chưa kể đó chỉ là 50% số dữ liệu. Vậy mà vẫn dám để cho người thử. Cũng gan thật rồi đấy. - Ông Vinson lúc này càng bất bình mà đập bàn, lớn tiếng.
Người bên ngoài nghe thấy tiếng động lớn nên liền mở cửa vào trong. Nhưng nhìn người trong phòng không có ý gì là sát khí nên họ mới cúi đầu đóng cửa lại.
- Không còn nhiều thời gian nữa. Ông chuẩn bị đồ đi, tôi sẽ điều động xe tới ngay. - Austin nhìn đồng hồ sau đó liền thông báo cho Vinson biết.
Nói xong anh cũng đi ra ngoài để ra lệnh cho người của mình sắp xếp xe để khởi hành.
Thấy Vinson đi ra ngoài, người vệ sĩ thân cận của ông cũng đến để hỏi: - Ngài có muốn đi hay không?
Vinson trầm ngâm rất lâu, ông đã đấu tranh tâm lý từ nãy đến bây giờ. Tuy rằng việc những con người kia rất độc ác, nhưng việc cứu người từ nghề nghiệp của ông lại không cho phép ông nhắm nắt làm ngơ. Cuối cùng mới lên tiếng:
- Chuyến này có lẽ sẽ đi hơi lâu. Cậu cũng bảo người của mình mở lại hệ thống AR đi. Khi nào ta cần đến lập tức mang những thứ ta bảo đến ngay.
- Đã rõ!
_____________
Có ai tìm hiểu về Polonium không á? Sao thấy Zane - con trai tôi bị mà mấy người dửng dưng quá zị🤡