Tin tức hai tỷ đệ Yên Bạch Ngữ và Yên Hắc Ngữ có mối quan hệ với Thánh Tử Hiện Y nhanh chóng bay khắp Thánh Cung. Đương nhiên là cũng bay đến tai của Lam Khải và hai tỷ muội Giang gia, điều này đã khiến ba người họ ngạc nhiên không ít, mặc dù bọn họ biết Yên Bạch Ngữ và Yên Hắc Ngữ là tôn nữ và tôn tử của Vô Biên đại sư, luyện đan sư đứng đầu Thiên Vũ đại lục nhưng cũng không ngờ lại có quan hệ quen biết đến cả Thánh Tử.
Chiều hôm đó Lam Khải và Giang Thẩm Thục đến tìm Yên Bạch Ngữ và Yên Hắc Ngữ, thì trông thấy hai người đang tấu nhạc. Cố Ngữ Yên khoan thai ôm cây đàn tỳ bà, những ngón tay nàng nhẹ lướt trên dây đàn, âm thanh êm đềm nhưng lại pha lẫn sự mạnh mẽ, đánh sâu vào lòng người. Tiểu Hắc bên cạnh thì lại đang…gõ trống, hai âm thanh hòa quyện vào nhau, tạo nên một nền nhạc cực kỳ độc đáo.
Lam Khải và Giang Thẩm Thục đứng yên lặng một lát, Cố Ngữ Yên vốn đã trông thấy hai người họ, nhưng nàng lại vờ như không thấy, vẫn tiếp tục tấu đàn tỳ bà, hơn nữa còn rất nhập tâm. Nửa canh giờ sau Cố Ngữ Yên mới ngưng tiếng đàn.
Tiếng vỗ tay vang lên, là Lam Khải. Cố Ngữ Yên quay đầu nhìn Lam Khải dịu dàng mỉm cười với y.
“Yên tiểu thư quả là kỳ tài, tiếng đàn của nàng thật khiến ta say đắm.”
Cố Ngữ Yên thản nhiên gật đầu xem như nhận lấy lời khen của Lam Khải. Giang Thẩm Thục khi này không nhịn được mà trực tiếp cất tiếng hỏi.
“Yên tiểu thư, Yên công tử, hai người có quen biết với Thánh Tử sao?”
“Các người quen biết như thế nào? Đã quen biết bao lâu? Ba người dương như có vẻ rất thân thiết?”
Thấy nàng ta hỏi liền một mạch như vậy, Lam Khải bèn ho khan hai tiếng nhắc nhở. Cố Ngữ Yên hướng Lam Khải nói.
“Lam công tử, ta và đệ đệ vừa tiếng vào Thánh Cung, vẫn có nhiều điều không hiểu rõ, mong công tử bỏ chút thời gian giúp ta và đệ đệ hiểu rõ một chút.”
Lam Khải nghe thấy vậy đương nhiên là sẽ sẵn sàng đáp ứng nhưng hắn ta còn chưa kịp trả lời thì Giang Thẩm Thục đã lên tiếng.
“Yên tiểu thư có quan hệ tốt với Thánh Tử như vậy, sao lại không nhờ Thánh Tử giúp đỡ?”
“Thẩm Thục, muội đang nói cái gì vậy?”
“À đúng rồi, Thánh Tử công vụ bận rộn như vậy, làm gì có thời gian để dành cho Yên tiểu thư.”
Cố Ngữ Yên cảm thán, nàng mạnh mẽ rút ra được một nhận xét, dù ở bất kỳ nơi nào, đại lục, thế giới nào thì cũng không thiếu những người úng não. Nàng, Tiểu Hắc và Mị Tứ cũng chỉ đơn giản là ngồi uống rượu cùng nhau, hiện tại không biết đã biến thành cái tin tức gì rồi? Sao thông qua lời của Giang Thẩm Thục lại giống như…nàng đã có ý cướp lấy ý trung nhân của nhà người ta vậy???
Mị Tứ à Mị Tứ, ngươi cũng có số hưởng quá rồi đó, ong bướm theo khá nhiều. Ngay lúc này nhân vật “trong lòng” của Giang Thẩm Thục không biết từ đâu lại xuất hiện. Mị Tứ, nhưng ở tại Thánh Cung, hắn chính là Hiện Y, Thánh Tử của Thánh Cung, đệ tử cao kỳ đứng đầu của nơi này.
“Trái lại ta thấy mình rất có thời gian.” Hiện Y tay cầm phiến quạt phe phẩy, bày ra bộ dạng tiêu sái còn có phần phấn khởi hơn thường ngày. Hắn đi đến bên cạnh Tiểu Hắc, mỉm cười còn khoác vai, Tiểu Hắc cũng rất phối hợp, gương mặt hiện lên ý cười hòa nhã, còn huých vai Hiện Y. Nhìn hai người rất giống hai hảo huynh đệ, bằng hữu tình thâm.
Hiện Y nhìn Cố Ngữ Yên.
“Bạch Ngữ hôm nay cảm thấy như thế nào, nàng đã quen với cuộc sống của đệ tử trung kỳ Thánh Cung chưa?”
Cố Ngữ Yên mỉm cười đáp lại.
“Hiện Y huynh, ta cảm thấy rất tốt, đa tạ huynh quan tâm.”
Tiểu Hắc âm thầm nhéo éo Hiện Y một cái rõ đau, cái này là đáp trả cho màn diễn kịch khiến chủ nhân phải gọi cái tên này là huynh. Chủ nhân đã gọi Mị Tứ là huynh vậy chẳng phải tiểu hồ ly nó cũng sẽ phải gọi cái tên này là Hiện Y huynh trước mặt người ngoài sao??? Ái just tiệt đường đường là Tiểu Hắc gia như nó mà phải ngoan ngoan làm tiểu đệ.
“Thánh Tử huynh, ba người là…”
Lam Khải từ tốn cất tiếng, giọng điệu mang theo sự hòa nhã nhưng có phần lcung kính dè chừng. Xem ra quy tắc cũng như sự phân hạng thực lực trong Thánh Cung là không nhỏ. Kẻ mạnh ắt sẽ có tiếng nói, có quyền lực, cũng như có lợi lộc, ưu ái càng lớn.
“Đây là hảo bằng hữu của ta, ngươi có ý kiến gì sao?”
Lam Khải mỉm cười.
“Nói như vậy thì thật trùng hợp, Yên tiểu thư và Yên công tử đây cũng là bằng hữu của ta, hơn nữa còn là khách quý của Lam phủ.”
Hiện Y nhìn Cố Ngữ Yên, nàng gật đầu. Giang Thẩm Thục lúc này hoàn toàn bị đẩy ra khỏi cuộc trò chuyện, cũng không ai để tâm đến sắc mặt có phần nhăn nhó của nàng ta.
Cố Ngữ Yên ánh mắt âm thầm quan sát Lam Khải và Giang Thẩm Thục, thật ra nàng là đang tưởng tượng biểu cảm của hai người họ trong đêm nay sẽ như thế nào.