Thiên Tinh Giới!!! Xuyên Đến Rồi

Chương 279: THỜI CƠ ĐÃ ĐẾN



Tiêu Huyền đối diện với biểu hiện bạo dạn bất ngờ của Cố Ngữ Yên thì có phần ngơ ngác, cảm giác này còn mạnh hơn cả việc bị ám sát. Y hồ nghi hỏi lại.

“Yên nhi, nàng vừa nói gì?” Gương mặt y mang theo vài phần mong đợi, mong bản thân vừa rồi không nghe lầm.

Cố Ngữ Yên ngại ngùng, giọng nói lí nhí trong cuống họng, cảm tưởng phải khó khăn lắm âm thanh mới có thể phát ra ngoài.

“Ta…ta nói…đêm nay…ta…chàng…”

Cố Ngữ Yên còn chưa kịp nói hết câu thì Tiêu Huyền đã mau lẹ ôm trọn lấy thân thể mảnh mai của nàng, bế bông cô nương trong lòng hướng về phía giường, theo nhịp từng bước chân, thanh âm theo đó phát ra từ đôi môi nam tử.

“Yên nhi, lời đã nói ra không thể thu lại.”

Tiêu Huyền không dám chậm trễ dù một giây, hắn thật không nghĩ ra tại sao Yên Nhi nhà hắn lại có biểu hiện chủ động như vậy. Hắn sợ chậm trễ một chút thì mọi chuyện đều chỉ là giấc mơ. Nhưng đến lúc nhìn thấy tiểu tâm can đang ngượng ngùng, gương mặt ửng đỏ, hơi thở có phần gấp gáp dưới thân, y nhất thời khựng lại. Giọng nói trầm ấm mang theo sự dịu dàng, cứ như thể nói to hơn một chút sẽ dọa sợ nàng.

“Yên Nhi, nàng thật sự nguyện ý sao ? Ta sẽ không làm trái ý nàng.”

Cố Ngữ Yên khi này đã ngượng đến chín cả người, đầu óc nàng cứ như đang bị nhúng vào nước sôi. Cố Ngữ Yên không đáp mà trực tiếp dùng hành động thực tế, nàng vươn tay quàng lấy cổ Tiêu Huyền, kéo mạnh người y xuống đặt lên đôi môi của chàng một nụ hôn. (Khúc này tự nhiên chị bạo ngang dị chị ^@^).

Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, đoạn tiếp theo tình tiết gì xảy ra thì mọi người cứ thuận theo tự nhiên, thuận theo trí tưởng tượng này bay cao bay xa trên bầu trời. Tác giả ngại ngùng thay phần chụy nữ chính đâyyy

Sáng hôm sau,

Khi những tia nắng đã xuất hiện từ lúc nào, muốn chiếu lắm cũng không chiếu tới được gương mặt của Cố mỹ nhân đang say giấc. Đến khi mặt trời đã đứng bóng nàng mới chậm rãi mở mắt, đối diện nàng là gương mặt yêu nghiệt của Tiêu Huyền, hôm nay còn pha thêm chút thần sắc phức tạp. Cố Ngữ Yên bày ra bộ dạng lười nhác, muốn chui vào chăn ngủ tiếp, nàng cảm giác toàn thân ê ẩm, hai chân như không còn thuộc về cơ thể. Nếu không phải người chơi hệ linh lực, có khi nàng còn chả đứng nổi dậy.

“Bây giờ ta nên gọi nàng là Sáng Thế Thần, Sáng nhi yêu dấu hay là Yên Nhi đây?”

Vẫn là giọng nói trầm ấm mang theo dịu dàng của Tiêu Huyền như đêm qua nhưng Cố Ngữ Yên có cảm giác chàng có phần bá khí hơn, nhưng lại thập phần quen thuộc. Có điều Cố Ngữ Yên vẫn lười nhác. Nàng còn chả buồn trở mình, nằm yên như cũ, đôi mắt vẫn nhắm chỉ có miệng khẽ mở.

“Chàng hồi phục ký ức rồi, ta còn chưa tính sổ chàng chuyện điều kiện khôi phục ký ức đâu, thảo nào năm đó chàng không cho ta biết, đúng là lưu manh thối.”



Tiêu Huyền cười khổ, y đường đường là chuyển thế của Thanh Long Đại Đế là vị thần thượng cổ duy nhất đồng hành với Sáng Thế Thần từ thuở khai sinh ra địa lục này, sao qua miệng của tiểu tâm can liền thành lưu manh thối rồi.

Nhưng ngay lúc này trong lòng Tiêu Huyền lại trào dâng lo lắng, cuối cùng đành nghiêm mặt hỏi.

“Yên nhi, giữa Tiêu Huyền và Thanh Long Đại Đế thì nàng yêu ai nhiều hơn? Thích ai hơn?”

Cố Ngữ Yên sa mạc lời, Thanh Long Đại Đế hay Tiêu Huyền đều không phải là chàng ấy hay sao? Kiếp này qua kiếp khác đều dính chặt lấy nàng, mà nàng cũng không phản đối vấn đề này. Đối với nàng, nàng yêu chàng ở mỗi kiếp, mỗi thân phận, không có ít hơn chỉ khi hiểu được mối nhân duyên thì tình cảm ngày càng nhiều hơn. Thanh Long Đại Đế cũng là chàng, Lam Tiêu Huyền cũng là chàng, dù chàng ở thân phận nào thì đều yêu chiều nàng. Và nàng cũng dành tình cảm cho chàng như vậy.

“Được rồi, nói chính sự đi, thực lực của chàng khôi phục đến đâu rồi?”

“Hẳn là tám phần, ký ức của ta còn vài chỗ trống chưa hoàn toàn khôi phục nên hẳn vẫn cần thêm thời gian.”

Cố Ngữ Yên mỉm cười, tám phần là quá đủ để đối phó với bọn người Thánh Cung, đây là tám phần thực lực của Thanh Long Đại Đế, so với người thường vẫn là khác biệt.

Tiêu Huyền hiểu được suy nghĩ của Cố Ngữ Yên, chuyện quan trọng trước mắt là tìm được mẫu thân của y ở kiếp này. Mặc dù đã lấy lại phần lớn thực lực nhưng bọn người Thánh Cung đến Đào Ngột còn có thể nuôi dưỡng thì hẳn không thể sơ xuất.

Vô Âm Cung chính điện

Mộ Dung đang nhàn nhã pha trà, hắn đang đợi Cố gia gia đến đánh cờ, từ ngày thỉnh giáo kỳ nghệ của Cố gia gia, hắn cứ như tìm được tri kỷ, đánh xong trận cờ tiện thể lại tụ họp nghe nhóm Mị báo cáo, một công đôi việc, hắn đỡ phải di chuyển.

Ngay lúc Mộ Dung cứ ngỡ là bạn cờ của hắn đến thì Tam Nhị như một cơn gió lốc, rất nhanh đã xuất hiện chính giữa điện lớn.

“Phó Cung Chủ, đã có được tung tích của Lam phu nhân, mau cấp báo cho Cung Chủ.”

Mộ Dung nhận được tin tức, tâm tình vui vẻ hơn mấy phần, hắn vừa định đi tìm Tiêu Huyền thì tin tức lại lần nữa truyền đến, Mị Nhất gấp đến độ vừa đi vừa lớn giọng.

“Tình hình ở Giang gia và Lam gia sắp ngã ngũ, thời cơ của chúng ta đã đến.”