Thiên Tôn Trùng Sinh

Chương 105: Không Cho Một Tên Chạy Thoát!



Hai người nhận lấy vò rượu, vẻ mặt vui mừng.

Nhưng lúc này phía xa lại truyền đến tiếng xé gió, có thêm đám người, khoảng hai, mươi chục.

Một thanh âm chói tai truyền đến:

- Thiếu gia, ta nói mấy người Võ Thần Điện đó đúng là một đám phế vật, lục phái liên thủ, thế nhưng không diệt được một Long tộc!

- Đúng vậy. Cái gì lục đại siêu cấp thế lực, ta phi! Theo ta thấy không bằng gọi là lục đại cẩu hùng thế lực còn tốt hơn!

Thanh âm kia lại vang lên:

- Nếu Ô Dương vương triều chúng ta ra tay thì đã sớm tiêu diệt Long tộc rồi!

- Đúng vậy. Ô Dương vương triều chúng ta mới là vương triều mạnh nhất, thế lực cường nhất đại lục Thiên Lam! Lục phái muốn nuốt bảo khố của Long tộc lại không sờ được một cái vảy của người ta, lại chết chín mươi vị thánh cấp, thật là trò cười cho nhân tộc đại lục Thiên Lam chúng ta.

- Thiếu gia, không bằng Ô Dương vương triều chúng ta xuất binh san bằng Long tộc đi?

- Đúng vậy. Thiếu gia, Ô Dương vương triều chúng ta xuất binh ngàn vạn, dù mỗi người một ngụm nước miếng cũng đủ chết chìm Long tộc. Đến lúc san bằng Long tộc lại càn quét một số chủng tộc khác, để ta xem Võ Thần Điện lục phái còn dám vênh váo như vậy nữa không!

Từng thanh âm cuồng ngạo, chói tai từ xa đến gần.

Mọi người nghe, biểu tình khác nhau.

Long Kình Thiên sắc mặt bình tĩnh. Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch mặt lạnh lùng. Cửu Vĩ Thiên Miêu vẫn đang nốc rượu, đôi mắt mèo lóe tia vui sướng khi người gặp họa.

Ô Dương vương triều?

Xem ra tối nay nhất định là đêm không bình tĩnh.

Hai thanh niên Tứ Hải vương triều lúc trước đi tới thì nhướng mày.

Thanh âm xé gió càng lúc càng gần, hai mươi mấy bóng người xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Hiển nhiên những người Ô Dương vương triều cũng vì trông thấy ánh lửa nên mới chạy hướng bên này.

Hai mươi mấy bóng người nhìn thấy đám Long Kình Thiên thì ngây ra, sau đó ánh mắt rơi vào hai thanh niên Tứ Hải vương triều.

Đằng trước Ô Dương vương triều đứng một người, là thanh niên mặc áo tím, mày kiếm mắt sáng, bộ dạng rất tuấn tú, nhưng môi mỏng có vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo.

Thanh niên áo tím cười lạnh nói:

- Dịch Cương, Dịch Hậu, là các ngươi!

Mười hai hộ vệ đi tới sau lưng hai thanh niên Tứ Hải vương triều, cảnh giác nhìn đám thanh niên áo tím.

Dịch Cương tức là thanh niên tuổi lớn hơn nhìn chằm chằm đối phương.

Dịch Cương lạnh lùng nói:

- Phí Cao!

Phí Cao cười gian nói:

- Thật là oan gia ngõ hẹp, hắc hắc, lần trước từ biệt cũng hai năm rồi nhỉ? Ta nhớ rất rõ món nợ cũ hai năm trước.

Dịch Hậu quát:

- Phí Cao, nếu không phải hai năm trước đại ca của ta hạ thủ lưu tình, đừng nói là hai ngón tay, ngươi không có cả cánh tay!

Phí Cao nghe vậy giơ tay phải lên, chỉ thấy ngón cái và ngón trỏ cánh tay phải trống trơn, hình như là bị kiếm chém.

- Hạ thủ lưu tình?

Phí Cao cất tiếng cười to, mặt vặn vẹo dữ tợn:

- Sau khi trở về ta chịu bao nhiêu cười nhạo, khinh thường, các ngươi làm sao biết hai năm nay ta sống như thế nào? Hai năm qua ta ngày đêm tu luyện chỉ vì có một ngày báo lại mối thù ngày đó!

Phí Cao mắt lóe tia sáng khát máu, nói:

- Hôm nay ta phải trả lại cho ngươi gấp trăm lần, ngàn lần. Ta phải chém từng ngón tay của ngươi, sau đó chặt cánh tay trái, rồi cánh tay phải, cuối cùng là hai chân của ngươi!

Dịch Cương biểu tình lạnh lùng nói:

- Năm đó là tỷ thí lôi đài, ngươi không thể trách ai.

- Không thể trách ai?

Phí Cao cười nhạt, nói tiếp:

- Hôm nay hai huynh đệ các ngươi chết cũng không thể trách ta!

Ba người Long Kình Thiên ngồi yên, bình tĩnh nhìn trước mắt giằng co.

Không ngờ người Ô Dương vương triều mới đến và hai thanh niên Tứ Hải vương triều có thù.

Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng.

Quan hệ của ba vương triều trên đại lục Thiên Lam không tốt lắm, thường hay chinh chiến.

Đặc biệt là quan hệ của Ô Dương vương triều, Tứ Hải vương triều có thể nói hết sức căng thẳng.

Phí Cao quát với đám hộ vệ phía sau:

- Các ngươi bao vây xung quanh cho ta, tối nay không ai có thể chạy khỏi đây!

- Tuân lệnh thiếu gia!

Hai mươi mấy hộ vệ sau lưng Phí Cao lắc người, bao vây đám Long Kình Thiên, tay siết kiếm bén, chỉ cần thiếu gia của họ ra lệnh lập tức sẽ tấn công đám Long Kình Thiên.

Dịch Cương thấy vậy quay đầu lại, vẻ mặt xin lỗi nói:

- Huynh đệ, thực xin lỗi, đây vốn là ân oán cá nhân của ta, không ngờ liên lụy các ngươi.

Long Kình Thiên xua tay, vẻ mặt không quan tâm.

Phí Cao cười lạnh với Long Kình Thiên, nói:

- Tiểu tử, muốn trách thì trách các ngươi số xui, cố tình ngồi chung với họ. Yên tâm, ta luôn nhân từ, sẽ không cho các ngươi chết đau đớn.

Phí Cao nói xong ra lệnh với hộ vệ xung quanh:

- Hai ngươi đi lên, cho hai tên kia một đao, giải quyết gọn gàng chút. Còn nữa, đừng làm vỡ mấy đàn mỹ tửu.

Hai hộ vệ cao giọng quát:

- Tuân lệnh thiếu gia!

Tiếp theo hai hộ vệ xách đao đi hướng Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch.

Trong đó một người cười gian nói với Long Kình Thiên:

- Tiểu tử, ngươi có thể phản kháng, nhưng ta khuyên ngươi tốt nhất là đừng, nếu không ta chém nhát này xuống chưa chết, lại chém hươn mười đao thì lúc chết sẽ rất thảm, rất đau đớn.

Một người khác cũng bật cười.

Hai người bay lên, tay cầm đại đao chợt tấn công Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch.

Hai luồng đao quang với tốc độ cực nhanh lóe qua dưới ánh trăng.

Đao quang nhiếp người.

Hai người này là cường giả võ tông, hơn nữa đạt tới võ tông tam, tứ tầng.

Phí Cao thấy thế thì quay đầu đi, nhìn hướng hai người Dịch Cương, Dịch Hậu.

Phí Cao cảm thấy hai cường giả võ tông giải quyết hai người trông như là thực lực võ hoàng chỉ là việc trở bàn tay.

Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch che giấu thực lực, mặt ngoài thì cảm thấy hai người chỉ có thực lực hoàng cấp.

Phí Cao nói với hai huynh đệ Dịch Cương, Dịch Hậu:

- Hai huynh đệ các ngươi ai trước chịu chết? Hắc hắc, ta cho các ngươi lựa chọn, không bằng hai huynh đệ các ngươi giả bộ tiếng chó sủa, ai sủa càng giống thì kéo dài thời gian chết?

Phí Cao nói xong vui vẻ cười phá lên.

Hộ vệ xung quanh nghe vậy cũng cười to.

Nhưng họ mới cất tiếng cười thì bỗng hai tiếng hét thảm rạch phá trời đêm, đánh gãy tiếng cười.

Hai tiếng hét thảm thật đột ngột.

Tiếng cười của các hộ vệ ngừng bặt. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Phí Cao đông cứng nụ cười, ánh mắt nhìn theo chỗ phát ra tiếng hét thảm. Chỉ thấy hai cường giả võ tông vốn công kích Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch như diều đứt dây bay lên cao, lên cao mãi.

Bay thật cao sau hai cường giả võ tông mới rớt xuống rừng rậm phía xa.

Bùm!

Một tiếng nổ vang, như đập vào lòng Phí Cao và đám hộ vệ, lòng họ rung động.

Hoàn toàn yên tĩnh.

Hai huynh đệ Dịch Cương, còn có hộ vệ sau lưng họ trợn to mắt, không dám tin nhìn tình hình trước mắt.

Họ đã nhìn ra được hai cường giả võ tông rớt xuống đất rồi không nhúc nhích, đã chết.

Hai cường giả võ tông cứ thế chết đi.

Không ai thấy họ chết như thế nào.

Cũng không ai thấy Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch ra tay như thế nào.

Biểu tình của Phí Cao cực kỳ khó xem.

— QUẢNG CÁO —