Có thể hỏi như thế chứng tỏ Triệu Ngọc cũng không có ngốc.
" Cho nên phải thông qua báo chí, khiến mọi người yêu lấy Đại Tống, bảo vệ quốc gia, bảo vệ nhân dân. Còn có thể thông qua báo chí biến tướng của nước địch thành yêu ma, chẳng hạn như khi bọn họ chiếm lĩnh thì sẽ giết người cường hiếp dân nữ. Hoàng đế Triệu Ngọc Đại Tống hiệu lệnh cả nước, để không cho nước mất nhà tan, ban bố lệnh động viên chiến tranh cấp ba. Cụ thể như sau: Thứ nhất là tuyên truyền, chẳng hạn như có binh sĩ giết địch bị thương, báo chí của chúng ta sẽ thổi phồng binh sĩ đó lên là anh hùng. Chủ yếu nhất là khẩu hiệu không thể hô bảo vệ Hoàng đế, mà phải hô bảo vệ Đại Tống, bảo vệ quốc gia."
Triệu Ngọc nghi hoặc hỏi:
" Vì sao? Đại Tống không phải là trẫm sao?"
" Đương nhiên là ngài, nhưng ngươi nhìn xem Tống Huy Tông, người nào chịu đi bảo vệ hắn? Chúng ta dời đi khái niệm. Bảo vệ Đại Tống, quốc gia sẽ khiến mọi người cảm thấy tự hào! Bảo vệ Hoàng đế, chỉ có một người, người ta cũng chẳng cần để ý. Nhưng Đại Tống an toàn, ngài không phải là hoàng đế của Đại Tống sao?"
" Ồ! Đã hiểu."
Triệu Ngọc nói:
" Cái lệnh động viên này không tệ, Đại Tống ta năm trăm ngàn người, đoàn kết một lòng, ai dám xâm chiếm? Quan trọng nhất là cái báo chí ngươi nói kia, rất có ích. Có điều... Báo chí kia có thể truyền bá một số lời bất lợi với trẫm hay không?"
" Bệ hạ, báo chí kia là do vi thần làm ra."
" Hiểu rõ, trẫm đã hiểu rõ."
Triệu Ngọc nói:
" Báo chí này có suy nghĩ, có ý tứ."
" Có câu nói, thiên tử phạm pháp tội như thứ dân. Kế tiếp chính là điểm mấu chốt, đề ra một hiến pháp: trước mặt Luật pháp mọi người đều ngang hàng."
Triệu Ngọc lắc đầu:
" Đây không phải là khiến bản thân ta cũng bằng mọi người sao? Vạn nhất lỡ như bọn Lý Hán phạm tội, ta làm sao bảo vệ hắn?"
" Bệ hạ, ngài là người duy nhất có được quyền đặc xá. Hơn nữa lại nói lời này là người hô hào, ngài có thấy Hoàng đế nào tự mình bắt mình chưa? Nhưng..."
Âu Dương nhỏ giọng nói:
"Cái này có thể bắt được đại thần. Ngài cũng đành chịu mà, trước mặt luật pháp mỗi người đều ngang hàng nha, muốn diệt trừ đại thần nào đó, nắm lấy nhược điểm của hắn là được rồi. Là tròn hay là dẹp còn không phải là xem ngài nói ra sao ư?"
" Cái này, lý thuyết thì là nói như vậy, nhưng thi hành..."
Âu Dương nói:
" Có thể để Đại Lý Tự được độc lập. Muốn đặc xá hay không đặc xá thì vẫn là quyền của ngài. Nhưng Đại Lý Tự phải theo như yêu cầu mà phá án. Không có ai áp lực bọn hắn, bọn hắn có thể công chính nghiêm minh. Ngài có thể dặn dò, kết quả điều tra cuối cùng của các án kiện của quan viên phải đưa ngài xem qua, hơn nữa phải do ngài phê chuẩn mới có thể thi hành."
Triệu Ngọc lắc đầu:
" Sẽ không có đại thần nào đồng ý đâu."
Nàng nói là sự thật, đãi ngộ của quan viên Tống Triều rất tốt, nếu không phải là bất đắc dĩ, Hoàng đế bình thường sẽ không giết quan viên. Tối đa cũng chỉ là lưu vong. Sau Thần Tông, Thái hậu lưu đày phái cải cách đến Lĩnh Nam. Không ngờ người của phái bảo thủ ngược lại không đáp ứng. Đều rối rít dâng thư nói, lần này nếu làm như vậy, chỉ sợ rằng tương lai chúng ta cũng sẽ bị lưu đày đến Lĩnh Nam. Những lời này đã khắc ra hình dáng quan trường thời Tống Triều sâu sắc. Tất cả quan viên đều hi vọng triều đình càng dung cho quan viên càng tốt, cho dù là đối thủ của mình cũng vậy. Cho nên lời của Triệu Ngọc nói là lời nói thật, cho dù nàng bây giờ đã là Hoàng đế. Theo nàng, mấy cái hiến pháp trước của Âu Dương đều là bảo hộ sự thống trị của chính mình, điểm này nàng rất hài lòng, các đại thần cũng chẳng có lý do phản đối, hơn nữa còn sẽ tán thành. Nhưng này... Triệu Ngọc lắc đầu:
"Điều này không thể được."
Mẹ ôi, này là cái quan trọng nhất thì ngươi thế nhưng lại không cho phép. Âu Dương sau khi ngẫm lại:
" Vậy thì tiếp theo là tài sản riêng cá nhân chịu sự bảo hộ."
" Này là có ý gì?"
" Ngài thử nghĩ xem, thế giới này người nào có tài sản riêng nhiều nhất? Còn không phải là sĩ tộc, quan viên cùng với các thương nhân sao? Ngài đây là biến thành gia tăng đặc quyền của bọn họ. Đương nhiên, dân chúng cũng bảo hộ, cho dù phá nồi đập chén cũng phải bảo hộ."
Triệu Ngọc hỏi:
"Điều này có tác dụng gì?"
" Đương nhiên là có, thứ nhất khiến các đại thần cảm nhận được chỗ tốt của hiến pháp. Thứ hai, tục ngữ nói phá gia đáng bạc vạn, dân chúng cũng vui vẻ. Thứ ba..."
Ánh mắt Triệu Ngọc lạnh lùng ngắt lời nói:
" Thứ ba, tỷ như hoa thạch cương là vật tư hữu của bách tính, bởi vì điều quy định này, cho nên không thể sung công phải không?"
Triệu Ngọc thản nhiên nói:
" Quan sai phá hư ruộng tốt, liền xúc phạm điều lệ tư hữu phải không? Đại Tống này rốt cuộc là trẫm nói, hay là dân chúng nói? Tương lai trẫm muốn đến Dương Bình của ngươi, ngay cả con đường cũng không dám mở rộng, sợ trẫm phá hủy hoa mầu? Trong thiên hạ chẳng lẽ đất vua, ruộng đồng trẫm ban thưởng, còn phải chịu hạn chế điều này của ngươi? Ngươi đang rắp tâm làm gì?"
" Bệ hạ nếu nói như vậy, ta cũng không có cách gì."
Âu Dương hờ hững trả lời:
"Đất đai Dương Bình của ta, quan sai cho dù bởi vì bắt trộm phá hoại tài sản người khác, đều phải bồi thường. Bởi vì ta biết, nếu không quản lý nghiêm ngặt hơn, cái ác lại càng nhiêu hơn."
"Ừm..."
Mặc dù Âu Dương nói có đạo lý, nhưng Triệu Ngọc vẫn cảm thấy điều này rất không thỏa đáng, về phần không thỏa đáng ở đâu trong lúc nhất thời cũng nói không nên lời, khua tay nói:
"Điều này bàn sau, điều tiếp theo."
Âu Dương ổn định tâm tình nói tiếp:
" Nhân quyền bình đẳng."
"... Đây lại là thuyết pháp gì?"
" Ngài không xuống dân gian, không biết dân gian rất nhiều thói xấu. Một phụ thân, đem thê tử nữ tử trở thành tài sản của mình. Bình thường thì cũng không sao, nhưng có những người là dân cờ bạc, bán thê bán con, cực kỳ bi thảm. Điều này chính là quy định, phụ thân, không có quyền lợi mua bán thê tử, con gái."
"Bàn sau, điều tiếp theo."
Không bàn được! Triệu Ngọc cảm giác Âu Dương đang nói chuyện vớ vẩn. Mà Âu Dương cũng thấy mình đang kéo trứng, kéo trứng của mình.
"... Vi thần không có gì hay để nói. Bệ hạ vẫn là để Đại Lý Tự theo như ý nguyện của ngài mà chỉnh sửa lại đi."
Âu Dương lời nói rõ ràng có chút bất mãn, không cùng một thời đại, thật sự không cùng suy nghĩ.
Triệu Ngọc liếc nhìn Âu Dương, cũng không có tức giận. Nàng biết Âu Dương là nhân tài thực thụ. Đừng nói đây là người của mình, cho dù không phải, tài năng này cũng phải lung lạc, ngữ khí dịu dàng hỏi:
" Trẫm thấy ngươi rõ ràng có chuẩn bị mà đến, vì sao không có gì hay để nói?"
" Bởi vì vi thần biết bệ hạ tất nhiên không đáp ứng, làm gì lãng phí miệng lưỡi."
" Không nói làm sao ngươi biết?"
Âu Dương nói:
"Ta thấy không cần thiết. Vi thần nói mấy điểm ngài đồng ý, vẫn mong hoàng đế phái chuyên gia ban hành pháp lệnh liên quan. Vi thần kinh nể nhất Gia Cát Khổng Minh, hắn trị Thục dùng pháp trị nước. Từng điều từng khoản đều nói rõ, họ gì cái gì có thể làm, cái gì không thể làm. Có câu là không có quy củ sao thành được vuông tròn. Vi thần cũng chỉ có khả năng như thế. Việc này vẫn nên giao cho Đại Lý Tự đi!"
"Như vậy đi, sáng sớm mai lên triều, ta đặc biệt gọi ngươi vào điện. Đến lúc đó xem thử văn võ bá quan ý kiến như thế nào?"
Âu Dương mặc dù quan nhỏ, nhưng là người duy nhất có tư cách ra mặt mà Triệu Ngọc có trong tay, thái độ Triệu Ngọc vẫn rất tốt, vẫn để Âu Dương xem thử ý kiến bách quan, miễn cho có ý kiến với bản thân mình.
"Dạ!"
" Đúng rồi, Tiểu Thanh bây giờ ở trong phủ công chúa trước kia của ta, nơi đó phòng ốc rất nhiều, ngươi không ngại thì đến đó ở đi."
Âu Dương lại đáp:
"Hồi bẩm bệ hạ, vi thần đã đặt khách điếm rồi."
" Ồ? Chẳng lẽ ngươi thật không muốn vào triều làm quan?"
Âu Dương đáp:
"Hồi bẩm bệ hạ, vi thần vào triều, ai đi làm báo chí? Ai ca tụng giúp bệ hạ?"
"Ừm!"
Triệu Ngọc gật đầu nói:
"Lát nữa dùng bữa cùng trẫm, thuận tiện nói xem một năm này ngươi chạy tới những đâu rồi."