Giang Mộ Tuyết tức đến run người, cô bất giác siết chặt tay, cố gắng kiềm chế cơn kích động muốn xông lên đánh nát cái bản mặt chó của Trịnh Kỳ.
“Tôi không thèm!” Nói xong cô lập tức quay người đi về phía thang máy, cô cảm thấy không thể nào ở cùng một chỗ với người đàn ông này thêm một giây một phút nào nữa.
Nhưng mới đi được mấy bước, tay cô đã bị kéo lại. Cô quay đầu nhìn Trịnh Kỳ bằng ánh mắt giận dữ: “Buông tôi ra!”
“Giang Mộ Tuyết, tôi lên giường với người đàn bà khác thì đã sao, chẳng phải cô cũng đã tằng tịu với người đàn ông khác còn gì, chúng ta cũng coi như hòa rồi. Là thằng đàn ông nhưng tôi cũng đã lên tiếng xin lỗi trước rồi, vậy mà cô vẫn còn giả vờ thanh cao cái gì nữa?”
Giang Mộ Tuyết chỉ cảm thấy người đàn ông này quá mức bẩn thỉu! Bàn tay đang giữ chặt tay cô cũng anh ta khiến cô cảm thấy buồn nôn không chịu nổi, cô dùng sức rút tay mình ra nhưng sự chênh lệch về sức lực giữa nam và nữ chỉ khiến cô mệt mỏi vùng vẫy.
Cô nghiến răng: “Tôi bảo anh buông tôi ra!”
“Ha ha, còn nói là muốn giữ lần đầu tiên cho đêm tân hôn, không cho tôi chạm vào. Không biết đã sớm qua tay bao nhiêu thằng rồi, còn giả vờ trong sáng thuần khiết gì chứ? Cũng chỉ có tôi mới không để bụng thôi, cô thử đi hỏi xem, trên đời này có thằng đàn ông nào không chán chê loại người như cô không!”
“Bốp…” Một cái tát giáng ngay lên mặt Trịnh Kỳ.
“Có tôi đây.”
Ở khoảnh khắc Giang Mộ Tuyết sắp rơi xuống đáy vực sâu, giọng nói của Tần Phong giống như cơn gió mát thổi qua giải cứu cô, cô quay đầu nhìn lại thì thấy bóng dáng cao lớn của Tần Phong xuất hiện ở cửa tòa nhà, anh đang bước thẳng về phía cô.
Chỉ mấy giây sau, cô cảm nhận được một sức mạnh to lớn đang kéo cô lại. Đến khi kịp phản ứng lại thì cô đã ở trong vòng tay của Tần Phong rồi.
Nhiệt độ cơ thể anh xuyên qua lớp quần áo sưởi ấm cho cô, thoáng chốc đã bao bọc lấy trái tim giá lạnh của cô.
“Ai cho phép anh ăn nói với vợ chưa cưới của tôi như thế?”
Trái tim của Giang Mộ Tuyết hẫng mất một nhịp, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, vợ chưa cưới gì chứ?
Trịnh Kỳ cũng quên bẵng đi cái tát mà Giang Mộ Tuyết vừa mới đánh mình: “Vợ chưa cưới?”
Tần Phong cười dịu dàng: “Đúng vậy, Giang Mộ Tuyết là vợ chưa cưới của tôi, trước đây cô ấy gặp phải người không tốt nhưng may là đã kịp thời quay đầu, hơn nữa cô ấy cũng không cần phải lấy lòng những người đàn ông khác, cô ấy chỉ cần lấy lòng một mình tôi là được rồi.”
“Các… các người…”
Vốn dĩ Trịnh Kỳ còn muốn dùng những từ ngữ khó nghe hơn để làm nhục Giang Mộ Tuyết, đồng thời phát tiết cơn tức giận trong lòng nhưng đột nhiên lại bị câu “vợ chưa cưới” của Tần Phong chặn họng.
“Vậy nên, hành vi hiện tại của cậu đã trở thành hành vi quấy rối vợ chưa cưới của tôi rồi đấy. Nể tình cậu và vợ chưa cưới của tôi trước đây có qua lại, hôm nay tôi sẽ không truy cứu nữa, nhưng nếu như còn có lần sau, tôi nghĩ cậu sẽ phải tìm người bảo lãnh cậu ra khỏi đồn cảnh sát đấy.”
Trịnh Kỳ nhìn Giang Mộ Tuyết đang nép mình trong lòng Tần Phong không nói gì, ánh mắt anh ta tràn đầy thù hận: “Được, được lắm! Cũng chỉ là chiếc giày rách tôi ném đi mà thôi!” Nói xong bèn quay đầu đi thẳng khỏi tòa nhà.
Tần Phong nhìn thấy Trịnh Kỳ đã đi bèn cúi đầu nói với Giang Mộ Tuyết: “Tổ trưởng Giang, cậu ta đi rồi.”
Giang Mộ Tuyết giật mình, vội vàng rời khỏi vòng tay Tần Phong: “Trợ lý Tổng Giám đốc Tần, thật ngại quá, để anh chê cười rồi, lần nào cũng làm phiền anh…”
“Tiện tay mà thôi.”
Tuy rằng chỉ là “tiện tay” nhưng lần nào cũng cứu cô khỏi những tình huống nước sôi lửa bỏng.
“Trợ lý Tổng Giám đốc Tần, vậy… tôi lên trước đây, để hôm khác tôi mời anh ăn cơm rồi cảm ơn anh sau.”
Tần Phong nhận ra được nụ cười gượng gạo của Giang Mộ Tuyết, cũng không định nói nhiều thêm nữa: “Ừ, cô lên đi, nhớ nghỉ ngơi sớm.”
Giang Mộ Tuyết như con rối gỗ ra khỏi thang máy rồi mở cửa phòng.
Cô tháo giày cao gót, đi chân đất đến chỗ chiếc ghế xô pha trong phòng khách. Từ sau hôm đó, cô chưa từng ngủ trong phòng ngủ bởi vì cô không thể nằm trên chiếc giường đó được nữa, còn một gian phòng khác lại là phòng Trịnh Kỳ từng ở. Đến tận bây giờ cô vẫn không hiểu tại sao ngay cả phản bội, Trịnh Kỳ cũng chọn phòng của cô.
Cô ném chiếc túi xách trong tay xuống, khoảnh khắc ngã nhào xuống xô pha, nước mắt của cô cũng tuôn rơi như mưa.
Lấy lại được tự tôn thì đã sao, cô cũng đâu thể lấy lại được những năm tháng đã gửi gắm tình cảm sai người ấy nữa. Tại sao, rốt cuộc cô đã làm gì mà ông trời lại bắt cô yêu phải một tên đàn ông cặn bã giống như Trịnh Kỳ?
Phòng khách yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng khóc thút thít, tiếng thút thít càng ngày càng lớn, cuối cùng biến thành tiếng gào khóc đến xé ruột xé gan.
Tần Phong ở bên ngoài nghe thấy tiếng khóc vang lên ở trong phòng, anh sờ thấy một điếu thuốc không biết sót lại trong túi áo vest từ bao giờ. Bởi vì lúc anh xuống xe, quần áo anh bị dính nước mưa, thuốc cũng vì thế mà bị ướt theo, phải châm mấy lần mới được. Hãy vào ngontinhhay.com.com để đọc truyện nhanh hơn!
Vốn dĩ anh đã muốn đi thẳng khỏi đó rồi, nhưng nhìn bóng dáng cứng đờ của cô gái ấy, anh vẫn không thể nào đi ngay được.
Anh cũng không hiểu tại sao anh lại giống như trúng xổ số vậy, mỗi lần đi cùng Giang Mộ Tuyết đều trùng hợp bắt gặp cảnh tượng cô và bạn trai cũ xích mích, lần trước đã thế, lần này cũng vậy.
Trong thời gian hút thuốc, tiếng khóc ấy nhỏ dần rồi cuối cùng chìm vào yên lặng.
Anh dụi tắt điếu thuốc trong tay rồi rời khỏi khu nhà của Giang Mộ Tuyết.