Thiên Vấn - Thanh Khâu Thiên Dạ

Chương 13: Trọng Trạch



Trọng Trạch cứ chờ rồi lại chờ, hắn nhìn thấy từng cặp đạo lữ hạnh phúc ôm lấy đứa con nhỏ của mình, nhìn thấy những tộc nhân đó đi ngang qua mình hết lần này đến lần khác, nhìn thấy những binh khí được sinh sau mình nhiều năm lần lượt được nhận nuôi. Chỉ có vụn vặt vài kiện sắt thường như hắn nằm rải rác khắp nơi.

Tin tức Tư Mệnh bị đánh bại lần thứ hai thổi quét toàn bộ học viện.

Sau lần này, danh tiếng của Trọng Trạch mới chân chính vang vọng cả học viện, không phải vì mỹ mạo, mà bởi vì tu vi của hắn.

Tử Viêm không biết những người khiêu chiến tiếp theo sẽ có suy nghĩ gì, chỉ là hiện tại nàng thấy Tư Mệnh đang đứng ở phía sau đợi Trọng Trạch sai khiến còn ngoan ngoãn hơn cả nàng, điều này khiến nàng có chút khó xử.

Học trưởng Tư Mệnh dầu gì cũng là nhân vật hàng đầu trong năm ba, xưa nay chú trọng nhất là hình tượng của bản thân, sao bây giờ lại có biểu hiện nghe lời như thế này? Bính khí Vô Sát đại thế giới bọn họ vốn được biết đến là có tính khí thất thường, sở dĩ nàng còn giữ được thái độ ôn hòa nhã nhặn này là bởi vì nàng luôn ôm một mục tiêu vĩ đại "Xả thân mình bắt gian tế vì Vô Sát đại thế giới " mà nhịn xuống. Nhưng còn mục đích của Tư Mệnh là gì, lẽ nào y cũng ôm cùng lý tưởng với nàng sao?

Thừa dịp Trọng Trạch lại chìm vào giấc ngủ, Tử Viêm không nhịn được chạy đi tìm Tư Mệnh, muốn thăm dò ý tứ của y.

"Ta nguyện ý nhận thua. Đã hứa sẽ tùy ý hắn, ta đương nhiên phải giữ lời hứa." Tư Minh không chút do dự nói: "Người phàm đều biết một lời hứa đáng giá ngàn vàng, làm sao ta có thể bội ước."

..Suýt chút nữa quên mất, Tư Mệnh là người theo Nho giáo.

Tử Viêm nhất thời nén lại xúc động muốn nói hết bí mật Trọng Trạch có thể là gián điệp với Tư Mệnh. Tư Mệnh người này có chút bảo thủ, nàng không dám phỏng đoán trong lòng y đang nghĩ gì. Hơn nữa, dòng dõi bút mặc chỉ nghiễn lại bị Thập Bát Gia liên hợp trấn áp, không thể khẳng định bọn họ sẽ đồng lòng hợp tác.

Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Tử Viêm, Tư Mệnh khe khẽ mỉm cười.

Y đại khái có thể đoán được nguyên nhân Tử Viêm lại tìm tới mình, là vì cho rằng y không nên dễ dàng chịu thua như vậy? Nhưng Tư Mệnh biết rõ ràng, y không chỉ nhận thua mà còn là tâm phục khẩu phục. Vào thời điểm bị bàn tay của Trọng Trạch áp chế, Tư Mệnh cảm thấy bản thân mình sẽ thân tử đạo tiêu ngay sau đó.

Thế nhưng y vẫn còn sống, thương thế cũng không có gì nghiêm trọng.

Có lẽ là do trong phút cuối Trọng Trạch đã thu lực nên mới được như thế này.

Tư Mệnh và Tử Viêm không giống nhau, những người thuộc Thập Bát Gia sau khi đánh giá cấp bậc ban đầu sẽ được lựa chọn để bồi dưỡng. Đây là cách Tử Viêm được đào tạo. Trải nghiệm của nàng có thể nói là đại diện cho "chính tông" của Vô Sát đại thế giới. Nhưng Tư Mệnh lại không như vậy, dòng dõi 'bút mặc chỉ nghiễn' nói dễ nghe thì là binh khí, nhưng trong Vô Sát đại thế giới này, so với những dòng tộc khác thì chẳng có gì nổi bật, thậm chí có thể nói là yếu đuối. Nếu không phải sau này Nho đạo hưng thịnh, có lẽ dòng "bút mặc chỉ nghiễn" vẫn không thể ngóc đầu lên được.

Nhưng ngay cả như vậy, tài nguyên của Tư Mệnh từ nhỏ cũng không được coi là tốt.

Y nhìn qua thì có vẻ luôn trung thành với Nho giáo, nhưng thực chất trong lòng lại là một kẻ ly kinh phản đạo, bấy lâu nay y ẩn mình chỉ để chờ đợi thời cơ cuối cùng bộc lộ tài năng, để không bị Thập Bát Gia chèn ép quá mức mà thôi. Tư Mệnh luôn cảm thấy từ trước đến nay mình chắc chắn không thua kém bất kỳ ai trong mười tám gia tộc. Ngay cả những người được gọi là hậu duệ trực hệ hay các đồng môn trong bảng xếp hạng chiến lực cũng chưa thực sự được y coi trọng. Y đã từng tự thăm dò, phỏng chừng có thể không phân cao thấp với người thứ hai trong bảng chiến lực, khoảng cách giữa y và người thứ nhất chênh lệch cũng chủ yếu là do binh thân quá khác biệt mà thôi.

Nhưng Trọng Trạch lại khiến y cảm thấy có một khoảng cách không thể vượt qua.

Y giống như một hạt cát, ngẩng đầu nhìn toàn bộ bầu trời, trở nên quá đỗi nhỏ bé không đáng để tâm.

Tư Mệnh tin vào trực giác của mình, sau khi nghĩ đến những lời trước đây của Trọng Trạch, trong lòng càng khẳng định sau này Trọng Trạch sẽ đạt được những thành tựu lớn lao. Còn về khả năng Trọng Trạch có thể là binh khí bên người đại năng nào đó, Tư Mệnh cũng đã nghĩ tới, chỉ là y vẫn nguyện ý đánh cược một lần!

Chút tâm tư này không thể để người ngoài biết được.

Tư Mệnh nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Trọng Trạch, đè nén cảm xúc có chút kích động của mình.

Nói không chừng, đây là quyết định đúng đắn nhất trong đời của y!

Trọng Trạch đang mơ.

Trong mộng không phải là cảnh tưởng hắn cùng các chủ nhân kề vai chiến đấu, cũng không phải thời kì hắn rảnh rỗi đi tranh đoạt danh hiệu đệ nhất thần khí với mấy binh khí khác. Mà ngược lại, lần này giấc mơ của hắn bắt đầu từ lúc hắn còn trong "Lò Giai Dụng".

"Lò Giai Dụng" là nơi xuất thân của hết thảy binh khí trong Vô Sát đại thế giới.

Gọi là Lò, chi bằng nói là một đại dương.

Chỉ là trong mấy trăm hải lý rộng lớn không phải là nước biển, mà là vô số binh khí nằm rải rác.

Nếu giữa hai binh khí đã kết đạo lữ muốn sinh dục hậu đại, buộc phải lấy một phần tài liệu từ thân thể mình, mỗi năm cứ cách một khoảng thời gian nhất định thì đứng chờ trước Lò Giai Dụng, thời gian còn lại tùy ý để nước biển của Lò để không ngừng mài giũa tài liệu, cuối cùng đúc nóng hình thành mô hình phôi cơ bản của binh khí. Mỗi một đoạn phôi thai binh khí mới sinh đều cần đôi đạo lữ không ngừng sử dụng thần thức để tạo hình, trợ giúp nó sớm ngày thức tỉnh thần trí.

1.Đạo lữ: Hiểu nôm na là người yêu, bạn đời.

Về việc thực sự có hậu đại hay không, chỉ có thể xem ý trời.

Cũng có không ít binh khí tốn mấy trăm năm dùng nước Lò để gọt giũa nhưng lại không sinh ra được hậu đại, cũng có người chỉ cần một lần duy nhất có thể sinh ra mấy hài tử. Không ai biết tại sao nước trong Lò Giai Dụng này có thể mang lại thần trí cho binh khí, chỉ biết nước này không thế chạm cũng chẳng thể vớt, tất cả pháp thuật, pháp bảo đều vô dụng trước nó, so với "Hồ Vãng Sinh"- mộ địa của binh khí thì giống y như đúc, chỉ khác là một cái chủ sinh, một cái chủ tử. Tại Vô Sát đại thế giới, lò Giai Dụng và hồ Vãng Sinh một ở cực Nam, một ở cực Bắc, mọi sự sống và cái chết của tất cả các binh khí đều không thoát được sự tồn tại của chúng.

Mỗi một binh khí ở Vô Sát đại thế giới ra đời đều có định số.

Việc "Dựng dục" giữa đạo lữ với nhau chung quy chỉ là thiểu số, hầu hết các binh khí sẽ không lựa chọn kết đạo lữ mà sẽ theo chủ nhân của mình chinh chiến một đời. Chủ nhân chết rồi, nếu không muốn tiếp tục chọn chủ mới, có thể đền hồ Vãng Sinh để kết thúc đời mình. Tuy vậy. mỗi năm lại có không dưới trăm kiện binh khí sinh ra trong Lò Giai Dụng.

2. Dựng dục: Sinh con đẻ cái

Lò Giai Dụng có diện tích vô cùng rộng lớn, gần như có thể chứa một tiểu thế giới. Nước lò chảy đến đâu thì có vô số tài liệu ở đó sẽ được hợp thành binh khí, Những vật liệu này được Lò dung hợp rồi trải qua quá trình không ngừng gọt giũa của nước lò, cuối cùng có thể sinh linh trí. Sau khi những binh khí này ra đời sẽ được những "Tộc nhân" tương ứng đến thu dưỡng.

Mà Trọng Trạch chính là một cô binh được trời sinh đất dưỡng, giống như vô số binh khí khác, hắn cũng được sinh ra trong Lò Giai Dụng, sau khi sinh được linh trí, hắn được đưa đến rìa Lò Giai Dụng, chờ đợi tộc nhân của mình đến nhận.

Thân là một cây thương, là một trong Thập Bát Gia, Trọng Trạch thực sự không phải lo lắng quá nhiều.

Nhưng đã có sự cố xảy ra.

Trọng Trạch không có cách nào biến hóa ra hình người.

Hắn có linh trí, nhưng không thể biến thành hình dạng con người, trong mắt những binh khí khác, đó chính là là "Sắt thường". Thỉnh thoảng trong lò Giai Dụng sẽ sinh ra một số "Sắt thường" không sinh được linh trí, những binh khí như vậy sẽ không được công nhận là người của Vô Sát đại thế giới.

Nhìn những binh khí khác đã hóa thành trẻ con, gương mặt tràn đầy phấn khởi lần lượt lần lượt được tộc nhân của mình nhận nuôi, chỉ có Trọng Trạch lẻ loi đơn độc đặt ở bên rìa Lò Giai Dụng, chưa có người nào đến đón.

Tất cả binh khí đều phớt lờ một cây thương nho nhỏ vô dụng như vậy, chuyên tâm ôm lấy những đứa trẻ rời đi.

Trọng Trạch cứ chờ rồi lại chờ, hắn nhìn thấy từng cặp đạo lữ hạnh phúc ôm lấy đứa con nhỏ của mình, nhìn thấy những tộc nhân đó đi ngang qua mình hết lần này đến lần khác, nhìn thấy những binh khí được sinh sau mình nhiều năm lần lượt được nhận nuôi. Chỉ có vụn vặt vài kiện sắt thường như hắn nằm rải rác khắp nơi.

Hầu hết binh khí trong lò Giai Dụng sau khi sinh linh trí đều trong trạng thái tỉnh tỉnh mê mê, căn bản không hiểu cách giao tiếp, biến thành dáng vẻ của trẻ con cũng là do bản năng. Trọng Trạch không biết mình đã ngẩn ngơ bao nhiêu năm, chỉ biết một ngày nọ, hắn chợt hiểu ra cảnh ngộ của mình, linh khiếu khai mở.

Đợi đến khi hắn học được cách biến hóa thành hình người, hắn đã không còn là một đứa bé nữa mà là một thiếu niên.

Trọng Trạch với dáng vẻ của thiếu niên trẻ tuổi, đương nhiên không có khả năng được các tộc nhân dẫn về nhà, mà thay vào đó hắn lại được bọn họ coi như đồng bạn, cũng đến Lò để nhận nuôi.

"Này, ngươi đến từ tộc nào? Tại sao bọn ta chưa từng thấy ngươi?"

Một năm mới lại đến, thời điểm những sinh mạng mới ra đời, lại có vô số binh khí tràn vào lò Giai Dụng quen cửa quen nẻo tìm kiếm con nhỏ hoặc tộc nhân của mình.

Trong khung cảnh như vậy, một thiếu niên tuấn tú như Trọng Trạch đứng lặng lẽ bên rìa Lò không khỏi thu hút sự chú ý của người khác, rốt cuộc cũng có người không nhịn được tiến tới hỏi xem đây thiếu niên nhà ai.

"Ta?" Trọng Trạch nhìn binh khí trước mặt, muốn nói rằng hắn biết người này. Trong một trăm năm qua, người này đã đến đây tám mươi ba lần, cũng lướt ngang qua hắn mấy lần, thậm chí có một lần không cẩn thận dẫm phải binh thân của hắn.

"Ha ha, đương nhiên là ngươi." Người nọ mỉm cười hỏi: "Ta cũng coi như già cả, đã làm công việc nhận trẻ nhận tộc này mấy trăm năm, xung quanh ta đều là mấy ông bạn già, mà ngươi còn trẻ vậy đã được phái tới đây làm việc, đúng là chuyện rất hiếm thấy. Ngươi tên gì, thuộc gia tộc nào?"

Cái gì mà tộc nào?

Trọng Trạch nhớ tới những binh khí mà hắn đã thấy, hình như hắn là một cây thương.

"Thương gia." Trọng Trạch trả lời.

"Ồ, hóa ra là một danh môn!" Người kia nở nụ cười, "Thương gia các ngươi rất hùng mạnh, trong Thập Bát Gia cũng vô cùng xuất chúng không thua kém gì Kiếm gia."

"Ừ." Trọng Trạch vô cùng ngoan ngoãn đáp, dù sao người trước mặt cũng là người đầu tiên bắt chuyện với hắn

"Đúng rồi, tên của ngươi là gì."

"Chúng................"

(Trọng Trạch định nói là "Chúng Quân Thương")

"Trọng?" Người kia nhíu mày nghi hoặc "Khinh trọng (nặng nhẹ)? À, ý ngươi là họ của ngươi là Trọng, cái Trọng của "trùng trùng điệp điệp" ấy hả?"

3. Ở đây Chúng (众) và Trọng (重) đều âm pinyin là zhòng.

4. Trọng trong 'khinh trọng' là 重 âm pinyin là zhòng - nghĩa là nặng, còn Trọng trong 'trùng trùng điệp điệp' là 重 âm pinyin là chóng- nghĩa là lặp đi lặp lại.

"Ừ." Trọng Trạch gật đầu đáp lời, tên gọi ban đầu của binh khí sẽ hiện lộ trong trí nhớ của họ.

"Họ nhà Thương ai cũng ngoan ngoãn như ngươi sao?" Người kia nhịn không được bật cười, "Sao ta nói một câu, ngươi liền đáp một câu vậy?"

"Không, không phải vậy." Trọng Trạch lo sợ mình sẽ lộ tẩy, hắn chợt nhìn thấy nước trong lò Giai Dụng không ngừng sôi trào, linh quang chợt lóe, liền cất tiếng nói ra tên của mình: "Ta họ Trọng, tên một chữ Trạch. Trạch trong 'sông nơi nước trú ngụ', ta tên là Trọng Trạch."

5.Trạch: 泽 âm pinyin là zé - là sông, ngòi, đầm.
— QUẢNG CÁO —