Thiên Vị Ánh Trăng

Chương 6



Tôi hỏi lại: "Tôi không ở cùng vợ mình, chẳng lẽ còn phải ở cùng người phụ nữ khác sao?"

 

Mạc Phong: "Cậu nói rõ ràng, ai là người phụ nữ khác..."

 

Tôi nói: "Ai muốn chen chân vào cuộc hôn nhân của tôi thì người đó là người phụ nữ khác."

 

Mạc Phong nghẹn họng: "Ninh Ninh hai tháng qua sống rất không tốt, khóc rất nhiều."

 

Tôi: "Liên quan gì đến tôi."

 

Mạc Phong: "Cậu! Giang Mục Ngôn cậu thật sự không quan tâm Ninh Ninh nữa đúng không?"

 

Tôi: "Liên quan gì đến tôi."

 

Mạc Phong cười lạnh: "Vậy cậu đừng trách tôi không màng đến tình bạn, cậu không muốn chăm sóc Ninh Ninh, tôi sẽ chăm sóc."

 

Tôi lễ phép đáp lại: "Chúc hai người bách niên giai lão."

 

Nói xong cúp điện thoại.

 

Ngay cả Hứa Như Ninh cũng đã từng gọi điện cho tôi.

 

Trước đây đều là Giang Mục Ngôn dỗ dành cô ta, đây là lần đầu tiên, suốt thời gian dài như vậy Giang Mục Ngôn không chủ động liên lạc với cô ta, từ lúc ban đầu tự tin thắng thế đến sau đó bất an lo lắng, và bây giờ, khi gọi cho tôi đã sụt sùi khóc lóc.

 

"Mục Ngôn ca ca..."

 

Tôi nhất thời không nhận ra giọng cô ta: "Cô là ai?"

 

Tiếng nức nở ở đầu dây bên kia rõ ràng khựng lại: "Em là Ninh Ninh mà."

 

"Ồ," tôi bình thản phản ứng, "không phải tôi đã chặn cô rồi sao?"

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Hứa Như Ninh á khẩu một lát, rồi khẽ hỏi tôi: "Anh vẫn còn giận em à?"

 

Ban đầu tôi không định nói nhiều với cô ấy, nhưng nghe đến đây, tôi lại cảm thấy thú vị: "Cô nói là giận vì chuyện gì?"

 

"Giận em không sớm bày tỏ lòng mình..." Hứa Như Ninh nghe có vẻ rất tủi thân, "Em cũng muốn ở bên Mục Ngôn ca ca, nhưng em không có dũng khí như vậy, em không còn là người nhà Mạnh nữa, em..."

 

"Vì thế nên cô chuốc thuốc tôi?" Tôi ngắt lời cô, "Còn tung tin là do Mạnh Tư Nguyệt ra tay?"



 

Đầu dây bên kia gần như ngay lập tức im lặng.

 

"Mục Ngôn ca ca, anh nghe ai nói vậy..." Hứa Như Ninh làm ra vẻ rất vô tội, nhưng giọng cô ta mang theo một chút sợ hãi mơ hồ, giọng điệu căng thẳng, "Sao anh có thể tin lời người ngoài, em, em làm sao có thể làm chuyện như vậy?"

 

"Cô nghĩ tôi không biết gì sao?" Tôi cười cười, "Có những chuyện, cô dám làm thì phải chịu cái giá tương ứng."

 

Chỉ là những cái giá này, tôi sẽ không đòi lại—sẽ có người khác đòi lại từ cô.

 

Tình thân của Giang gia là như vậy, tình yêu của Giang Mục Ngôn và Hứa Như Ninh là một trò lừa đảo, tình bạn giữa Mạc Phong và Giang Mục Ngôn càng là nhựa.

 

Chẳng có gì thú vị.

 

Tôi cảm thấy vô vị, bèn chặn hết bọn họ, chọn đi đón Mạnh Tư Nguyệt.

 

Cô ấy rất bận rộn, mỗi ngày đều có rất nhiều việc phải làm, có khi chúng tôi sẽ cùng ăn cơm, có khi không.

 

Tôi không bao giờ can thiệp vào hành tung của cô ấy, cũng không chủ động hỏi, nhưng tôi sẽ chủ động đi đón cô ấy, sau đó mỗi tối để lại một ngọn đèn ở nhà.

 

Hình như gần đây nhà họ Hứa gặp chút rắc rối, không đến gây phiền toái cho Mạnh Tư Nguyệt nữa.

 

Việc làm ăn của Mạnh gia cũng đột nhiên trở nên không suôn sẻ, khi bối rối không biết phải làm sao thì gọi cho tôi, ý là muốn tôi giúp đỡ.

 

Tôi ngoài miệng nói được, quay đầu liền giúp Mạnh Tư Nguyệt dọn sạch những dấu vết không kịp xử lý.

 

Tất cả những chuyện này đều do Mạnh Tư Nguyệt làm, tôi biết rõ.

 

Cô gái trẻ 22 tuổi như cô ấy có năng lực lớn như vậy, đương nhiên âm thầm mượn thế Giang gia.

 

Tôi không can thiệp vào việc cô ấy làm, cùng lắm—giúp cô ấy giảm bớt một số phiền phức.

 

Mạnh gia không biết họ đang phung phí tài nguyên.

 

Họ không biết trên đời có cái gọi là thiên tài, không nhớ rằng Mạnh Tư Nguyệt chỉ đến nhà họ một lần đã có thể nhận ra tất cả mọi người, không nhớ rằng lý do mời cô ấy đến buổi tiệc là vì cô ấy giúp anh họ hoàn thành một dự án, không nhớ rằng cô ấy đã từng vào công ty của Mạnh gia, cuối cùng lại bị ép cưới sớm.

 

Hứa gia cố ý đổi đứa trẻ, họ không quan tâm đến Mạnh Tư Nguyệt, tất nhiên cũng sẽ không nhớ rằng cô gái này từ nhỏ đã thông minh phi thường, nhìn qua là nhớ, mở miệng thành chương, cho dù nhận ra áp lực gia đình mà cố tình che giấu tài năng, cũng vẫn xuất sắc và rực rỡ.

 

Cô ấy từ nhỏ đến lớn luôn đứng nhất, lên trung học tuy không nổi bật, nhưng thi đại học vẫn đỗ vào trường rất tốt.