Edit: Khang Vy
Beta: Peachh
Vì dưỡng thương cho tốt, Dịch Nhiễm nghỉ ngơi ở nhà một tuần.
Gần như ngày nào dì Trương cũng tới nấu đồ ăn ngon cho cô, một tuần ngắn ngủi, cô đã bị chăm tới béo tròn.
Thỉnh thoảng Thẩm Nghệ Trúc cũng tới thăm cô, còn đem tới không ít tin tức cô ấy hóng hớt được.
Nói Phàn Mậu bởi vì sao chép mà bị phong sát*, bị cả giới quay lưng. Tác phẩm chuẩn bị xuất bản cũng bởi vậy mà thất bại, bị chửi bới quá nhiều, weibo bị xoá bỏ, trông dáng vẻ giống như là chuẩn bị rút khỏi giới này.
(*được hiểu là một lệnh cấm dành cho những nhân vật có ảnh hưởng đến công chúng như diễn viên, ca sĩ, nghệ sĩ,... không được tham gia các hoạt động nghệ thuật do vướng phải scandal hoặc mắc một lỗi lầm cực lớn, không thể tha thứ được.)
Thật ra ở trong giới này, có rất nhiều người phẩm chất đạo đức có vấn đề đều chờ tin tức qua đi sẽ ngóc đầu trở lại. Fans của Phàn Mậu không ít, vậy mà bây giờ lại chọn mai danh ẩn tích.
Dịch Nhiễm nghe xong cũng không để chuyện này trong lòng, chờ chân khỏi hẳn cô cũng vui vẻ quay trở lại phòng làm việc.
Sau phong ba sao chép của Phàn Mậu, Dịch Nhiễm đã thu được rất nhiều fans yêu mến mình. Người để lại tin nhắn cho cô trên weibo có rất nhiều, rất nhiều người cổ vũ cô cố lên, còn có người khen cô xinh đẹp.
Bây giờ cô rất chờ mong người khác công nhận tác phẩm của mình, nhìn thấy có người khen mình mỗi ngày, tâm tình cô thật sự rất tốt.
Chỉ là, cô không nghĩ tới mình sẽ gặp lại Cố Tắc Yến.
Ngày đó, cô không muốn ăn cơm trưa ở phòng làm việc nên định tới cửa hàng tiện lợi ở phía đối diện mua sandwich về ăn. Nào biết vừa mới ra khỏi cửa đã nghe thấy có người gọi mình từ phía sau.
Nghe được giọng nói này, cả người cô cứng đờ, không thể tin xoay người.
Vậy mà lại là Cố Tắc Yến.
Vẻ mặt cô phòng bị nhìn anh ta, lạnh lùng hỏi, "Anh tới đây làm gì?"
Sắc mặt Cố Tắc Yến không được tốt cho lắm, tái nhợt, cả người cũng gầy hơn so với lần gặp mặt trước.
Phương thức liên hệ của anh ta đều bị cô cho vào danh sách đen hết cả, anh ta không còn cách nào khác nên mới tới Sang Duy chờ cô.
"Dịch Nhiễm." Cố Tắc Yến bước tới một bước, cúi đầu nhìn cô chăm chú, muốn nhìn thấy từ trong đôi mắt cô vẻ vui mừng suиɠ sướиɠ khi gặp mình giống như trước kia, chỉ là không có cái gì hết.
Dịch Nhiễm nhìn anh ta một cách đề phòng, đáy mắt chỉ có sự bài xích.
Phản ứng đầu tiên của Cố Tắc Yến là nhận lỗi.
"Dịch Nhiễm, anh xin lỗi."
Cô nhìn chằm chằm khuôn mặt anh ta, dáng vẻ bây giờ của anh ta khiến cô cảm thấy xa lạ. Thời gian ba năm nay, thái độ của Cố Tắc Yến với cô đều rất lạnh lùng, căn bản không hề có thời gian dịu dàng nào cả.
Nhưng mà bây giờ cô cũng không rảnh để quan tâm tới mấy chuyện này, chuyện quan trọng trước mắt chính là đi mua sandwich, cô đã đói lắm rồi.
"Ồ."
Cô lên tiếng, trước kia Dịch Nhiễm cho rằng, khi mình gặp lại Cố Tắc Yến sẽ tức giận giống như một bộ phim máu chó vậy, vai nữ phụ điên cuồng chất vấn nam chính vì sao lại không yêu mình.
Nhưng bây giờ tâm tình cô rất bình tĩnh, tới sức phát hoả cũng không có.
Cố Tắc Yến nhíu mày suy nghĩ, lại nói thẳng suy nghĩ của mình ra.
"Chuyện lần này là anh sai, anh xin lỗi em." Anh ta nhớ lại, cũng muốn phỉ nhổ bản thân. Đã từng, lúc bị mẹ Lương Ngôn khinh thường chế nhạo, anh ta hạ quyết tâm muốn dựa vào chính đôi bàn tay của mình để dựng lên tương lai. Nhưng lúc ấy không biết đầu óc anh ta bị cái gì che mất, vậy mà lại dung túng Phàn Mậu làm ra chuyện như vậy.
Anh ta có thể hiểu sự thất vọng của cô.
Dịch Nhiễm nghe lời anh ta nói xong, yên lặng tiêu hoá trong chốc lát rồi nói, "Tạ tội thì thôi, sau này anh đừng tới tìm tôi nữa."
Ban đầu Cố Tắc Yến cho rằng cùng lắm cô cũng chỉ tức giận với anh ta thôi, mà bây giờ thấy được dáng vẻ muốn kết thúc hoàn toàn này của cô cũng bắt đầu nóng nảy.
"Dịch Nhiễm, em không muốn tha thứ cho anh sao?"
"Không phải chuyện tha thứ hay không tha thứ." Dịch Nhiễm dừng một chút tìm từ rồi nói tiếp, "Nếu ven đường có một người lạ hất bát nước bẩn cho tôi, mặc dù tôi rất tức giận nhưng qua mấy ngày cũng sẽ hết thôi."
"Đối với anh cũng vậy." Dịch Nhiễm nhìn anh ta chăm chú, cô đã từng ảo tưởng muốn ở bên anh ta lâu dài. Nhưng thời gian lâu rồi, cô biết đó chỉ là giấc mộng của riêng mình.
Tỉnh mộng thì tỉnh thôi, trong mộng còn có cái gì, ai mà để ý chứ?
Trước kia cô cho rằng lúc mình rời khỏi anh ta sẽ rất đau đớn, nhưng sự thật chứng minh, không hề có sự khó chịu như cô tưởng. Trên đời này, không có ai đặc biệt tới mức độc nhất vô nhị được, không có ai không thể rời xa ai được.
"Cố Tắc Yến, chúng ta đã chia tay rồi. Giữa hai chúng ta cũng không cần phải giải thích nhiều như vậy."
Cố Tắc Yến cảm thấy quá hoang đường, chỉ bởi vì một sai lầm mà cô đã phán anh ta tội tử hình.
"Dịch Nhiễm, nào có đôi tình nhân nào náo loạn một hồi là chia tay luôn chứ?"
Đôi mắt Dịch Nhiễm khẽ run, cô ngước mắt nhìn về phía anh ta, đáy mắt chỉ có thất vọng, cô hỏi lại, "Chúng ta là tình nhân sao?"
Cố Tắc Yến: "..."
Bây giờ Dịch Nhiễm cũng không thèm để ý tới thái độ của anh ta, cô cảm thấy khó chịu chỉ vì trước kia mình đã quá ngu ngốc rồi.
"Chúng ta chưa từng nắm tay, chưa từng đi xem phim. Anh vẫn luôn bận rộn, lúc nào cũng không trả lời tin nhắn của tôi, không nghe điện thoại của tôi."
Cô cười khổ một tiếng, "Nào giống tình nhân chứ?"
"Sau này anh sẽ sửa."
Cố Tắc Yến biết cô vẫn còn bực bội trong lòng, anh ta bước lên một bước, muốn nắm tay cô lại bị cô tránh thoát.
"Cố Tắc Yến, tôi đã nói rõ với anh rồi."
Thấy anh ta vẫn còn muốn dây dưa, Dịch Nhiễm lạnh lùng nói, "lze."
Khuôn mặt Cố Tắc Yến trắng bệch, lời tiếp theo của Dịch Nhiễm giống như một con dao nhỏ đâm vào người anh ta.
"Lương Ngôn là l, Cố Tắc Yến là ze. Phòng làm việc anh sáng lập dùng tên của các người. Tới bây giờ, hai người còn thường xuyên lên hotsearch cùng nhau, bao nhiêu người ca tụng tình yêu của hai người. Cho nên, Cố Tắc Yến, anh cảm thấy chúng ta ở bên nhau có ý nghĩa gì sao?"
Cố Tắc Yến muốn giải thích với cô, muốn nói trước đây mình chưa từng nghĩ sẽ thay đổi. Chỉ là Dịch Nhiễm căn bản không muốn nghe anh ta nói chuyện.
Cô né tránh anh ta, thấp giọng nói, "Tôi không phải người không có tự tôn, không phải lúc nào cũng lì lợm la liếm anh."
Dừng một chút, biểu tình của cô càng thêm nghiêm túc, "Mong anh giữ khoảng cách với tôi."
Nói xong, cô lập tức chạy ra bên ngoài. Cố Tắc Yến thấy cô chạy trốn cũng vội vàng chạy theo, gấp gáp kêu tên cô.
"Dịch Nhiễm!"
Dịch Nhiễm chỉ cảm thấy hốt hoảng, cô không muốn có liên quan gì tới anh ta nữa.
Lúc này, một chiếc xe bỗng nhiên dừng trước mặt cô, cửa sổ xe hạ xuống, người ngồi ghế sau chính là Lâm Chiêu.
Anh liếc cô một cái, lại nhìn thoáng qua Cố Tắc Yến cách đó không xa, lên tiếng, "Em có muốn lên xe không?"
Dịch Nhiễm do dự một chút, nhưng thấy Cố Tắc Yến đã sắp đuổi tới, cân nhắc một chút vẫn chọn lên xe.
Chờ cô ngồi lên, Lâm Chiêu nhìn tài xế một cái, nặng nề nói, "Lái xe."
Xe chạy như bay, Cố Tắc Yến đuổi theo vài bước cũng phải dừng lại. Nhìn bóng dáng chiếc xe dần hoà vào con đường đông đúc, vẻ mặt Cố Tắc Yến bi thương.
Dịch Nhiễm khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó nhìn thoáng qua Lâm Chiêu bên cạnh, ngượng ngùng nói, "Làm phiền anh rồi."
Hôm nay anh có chuyện nên không tự mình lái xe. Anh nghiêng đầu nhìn cô một cái, vẻ mặt không rõ biểu tình.
"Qua đường không nhìn xem đang đèn xanh hay đèn đỏ sao?"
Cơ thể Dịch Nhiễm không tự giác run lên, giống như bản năng của trước đây.
Trước kia lúc Lâm Chiêu dạy dỗ người khác cực kỳ hung dữ.
Ánh mắt của anh dừng trên người cô vài giây rồi quay đi.
Anh cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nói chuyện với cô, "Chỗ cần chú ý thì phải chú ý."
"Ừm." Dịch Nhiễm cúi đầu cực thấp.
Lâm Chiêu tự hỏi một chút rồi hỏi cô, "Sao hôm nay lại không ở trong phòng làm việc?"
Thấy Dịch Nhiễm ngẩng đầu nhìn mình, trong ánh mắt có sự trốn tránh, Lâm Chiêu cũng đã đoán được vài phần, "Là do đồ ăn hôm nay không hợp khẩu vị?"
Sắc mặt Dịch Nhiễm lập tức trở nên không được tự nhiên, trộm nhìn anh một cái rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lâm Chiêu đưa tay nhìn đồng hồ, xuyên qua cửa sổ xe, Dịch Nhiễm đã nhận ra động tác của anh, vội xoay người mở miệng, "Bây giờ tìm một chỗ thả em xuống là được!"
Lâm Chiêu liếc cô một cái, "Anh không vội."
Dịch Nhiễm, "Em không có ý này." Vừa rồi thấy động tác xem đồng hồ của anh, theo bản năng cảm thấy anh không có thời gian ăn cơm cùng cô. Bây giờ bình tĩnh lại, Dịch Nhiễm không khỏi cảm thấy suy nghĩ của mình quá mặt dày rồi.
"Vậy em có ý gì?" Lâm Chiêu dò hỏi tới cùng, dáng vẻ còn bình tĩnh lạ thường, ngược lại khiến cô trong lòng có quỷ.
Dịch Nhiễm, "..."
Cô hoài nghi Lâm Chiêu đang làm khó mình.
Lâm Chiêu yên lặng thu hồi tầm mắt, "Chuyện của anh vừa mới xử lý xong rồi, bây giờ vừa hay tính đi ăn cơm."
"Ồ, vậy anh ăn nhiều một chút."
Biểu tình Lâm Chiêu sững lại rồi nói, "Ăn cùng nhau."
"Cái này... không tiện cho lắm?"
Cô biết Lâm Chiêu đang mời mình, cho nên phản ứng đầu tiên là giả ngu. Nhưng Lâm Chiêu lại nói trắng ra như vậy khiến cô không có cách nào lảng tránh, chỉ có thể từ chối.
Đã là người có bạn gái rồi còn lén lút đi ăn cơm với người khác phái, bạn gái anh sẽ không vui đâu.
"Em muốn trở về."
Lâm Chiêu hiểu suy nghĩ của cô, bình tĩnh nói được rồi điều chỉnh cảm xúc, nói với tài xế, "Quay đầu, trở lại Sang Duy."
Dịch Nhiễm ngẩn ngơ, nói rằng mình có thể tự đi không cần làm phiền anh nhưng đối phương không hề lắng nghe lời cô nói.
Xe vững vàng quay đầu, Dịch Nhiễm lo sợ bất an nắm chặt ngón tay. Lúc này điện thoại Lâm Chiêu vang lên, bầu không khí khiến người ta hít thở không thông này mới tan biến đi một chút.
Giọng nói Lâm Chiêu vang lên, cũng không biết đầu bên kia xảy ra chuyện gì, giọng điệu Lâm Chiêu cũng nhanh hơn một chút.
"Bây giờ em ở đâu?"
"Vậy ở yên đó với nhân viên công tác, đừng lộn xộn."
Dịch Nhiễm nhìn logo Sang Duy bên ngoài cửa sổ, trong lòng giống như có hàng vạn con ngựa đang phi nhanh.
Hiện giờ Lâm Chiêu có việc gấp, cô cũng ngại bảo người ta dừng xe.
Lâm Chiêu cúi đầu gửi tin nhắn, chờ tới nơi, đối diện cũng có một chiếc xe dừng lại, có mấy người mặc đồ đen bước xuống.
"Lâm tổng."
Nói xong, đoàn người rất ăn ý đi vào trong. Dịch Nhiễm ngẩng đầu nhìn xem, đây giống như nơi chơi trốn thoát khỏi mật thất vậy, trông quy mô còn rất cao cấp.
Dịch Nhiễm ngơ ngẩn, tâm lý chửi thầm nhìn Lâm Chiêu thế nào cũng không giống người tới nơi như này để chơi. Chẳng lẽ đầu anh vừa mới loé sáng, đột nhiên 'get' được mật mã tài phú, tính đầu tư vào đây?
Nhưng dáng vẻ thế này không khỏi quá lớn rồi. Người không biết lại tưởng anh là đối thủ cạnh tranh tới để chơi game.
Lâm Chiêu theo người đi vào, Dịch Nhiễm đứng ở cửa, thầm nghĩ rằng bản thân có thể trở về rồi. Ai ngờ cô còn chưa kịp xoay người, Lâm Chiêu đã nói với tài xế bên cạnh cô, "Ở đây trông chừng cô ấy."
Đối phương đáp lời, sau đó Lâm Chiêu cũng mặc kệ biểu tình dại ra của cô, đi vào bên trong.
Dịch Nhiễm cũng không định nghe lời như vậy, chờ Lâm Chiêu vào trong cô đã định đi. Nào biết tài xế kia lại xụ mặt, tay to duỗi ra ngăn cản cô.
Dịch Nhiễm, "..."
Cô mỉm cười, cố gắng không để bản thân tức giận.
"Chú tài xế, tôi còn phải trở về làm việc nữa."
"Lâm tổng bảo cô ở đây chờ cậu ấy."
"Nhưng tôi thật sự có việc, cơm trưa còn chưa được ăn nữa."
"Lâm tổng có lệnh bảo tôi trông chừng cô, mong cô chờ đợi một chút."
Dịch Nhiễm nghẹn lời, còn đang nghĩ cách, bên tai đột nhiên vang lên giọng nam quen thuộc.
"Đây không phải tiểu Dịch Nhiễm của chúng ta sao?"
Cô ngẩn ra, quay đầu lại nhìn thấy một thân ảnh đĩnh đạc. Khóe miệng người nọ mang theo nụ cười ngả ngớn, đôi mắt phượng đen nhánh hẹp dài mang theo sự lười biếng bất cần đời.
Dịch Nhiễm suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi.
Người này là Tiết Duy, khi còn nhỏ ba người bọn họ thường chơi với nhau. Bạn thân của Lâm Chiêu không nhiều lắm, Tiết Duy là một trong số đó. Tính cách hai người bọn họ giống như hai thái cực khác nhau, Lâm Chiêu làm cái gì cũng đạt tới sự mong đợi của trưởng bối, không hề có chút lỗi lầm nào. Tiết Duy là đứa trẻ phản nghịch nhất trong số bọn họ, lúc học đại học cũng không dựa vào gia đình mà tự tay gây dựng sự nghiệp.
Lúc trước cô huỷ hôn trốn khỏi nhà, trên đường đụng phải Tiết Duy. Anh ấy còn châm chọc cô một hồi lâu.
Bây giờ Dịch Nhiễm vẫn còn nhớ rõ ràng dáng vẻ của anh ấy lúc đó. Tay đút trong túi đi tới trước mặt cô, nhìn cô từ trên cao xuống.
"Vội vàng huỷ hôn như vậy? Vì một thằng nhóc nghèo?"
"Dịch Nhiễm, em là cái đồ không có trái tim."
Khi đó đôi mắt cô như bị gì đó che lấp, lý trí mất hết, ai tới ngăn cản là cô giận dỗi người đó.
Cô mơ hồ nhớ lại, lúc ấy ở trước mặt Tiết Duy, cô đã nói rất nhiều lời bậy bạ về Lâm Chiêu.
Sau khi nói xong thì cắm đầu mà chạy, lại không nghĩ tới vừa đi được vài bước đã gặp được anh.
Sắc mặt của Lâm Chiêu không tốt lắm, ánh mắt cũng mất đi sự sắc bén ngày thường. Lúc cô chạy lướt qua bên người anh, anh cũng không hề ngăn cản.
Khi đó cô vội vàng chạy trốn, còn đụng phải cánh tay Lâm Chiêu. Cô cũng không biết tại sao khi đó sức lực của mình lại lớn tới vậy, khiến Lâm Chiêu lảo đảo một chút.
Cô đang chìm trong suy nghĩ của bản thân, không hề chú ý tới Tiết Duy đã tới trước mặt mình.
Cảm nhận được sự áp bức mãnh liệt, Dịch Nhiễm lui về sau một bước, sau đó nghe thấy tiếng cười nhạo của người nọ.
"Tiểu Dịch Nhiễm của chúng ta còn sợ anh đây cơ đấy!"
Dịch Nhiễm đón nhận ánh mắt của anh ấy, tuy ràng anh ấy đang cười nhưng trong mắt giống như cất giấu băng lạnh, cũng mang theo vẻ bạc bẽo, "Trước kia không phải rất hung dữ sao?"
Cô nghe vậy thì nhíu mày, vẫn kiên nhẫn nói, "Anh tới đây làm gì?"
Tiết Duy hất cằm, "Đây là tài sản của anh."
Dịch Nhiễm, "..."
"Lâm Chiêu tới đây giúp người ta dọn dẹp đống lộn xộn, anh ấy à, tới phụ giúp một chút." Anh ấy nói xong thì xoay người vào trong, còn ngừng lại ở cửa.
"Vậy còn Tiểu Dịch Nhiễm tới đây làm gì vậy?"
Cô không biết nên giải thích thế nào.
Tiết Duy nhìn thoáng qua người bên cạnh cô, nhận ra đây là tài xế của Lâm Chiêu, anh ấy cụp mắt gật đầu với cô rồi nói, "Anh đi trước đã, em tự giải quyết cho tốt đi."
Anh ấy đi vài bước rồi lại dừng, trên mặt cười tủm tỉm rồi nói, "Tiểu Dịch Nhiễm, làm người cần phải có lương tâm một chút, không có ai chăm sóc em mãi được đâu."
Cõi lòng Dịch Nhiễm chịu ảnh hưởng, cô đứng yên tại chỗ, trong đầu hỗn loạn.
Lúc Lâm Chiêu ra ngoài vừa hay nhìn thấy Dịch Nhiễm đang cúi đầu bất động. Khương Ý vừa mới bị Lâm Chiêu giáo huấn hồi lâu, giờ phút này cảm xúc suy sút, thấy Lâm Chiêu chăm chú nhìn cô gái cách đó không xa, cô ấy lôi kéo tay áo của anh, giật giật khóe miệng dùng khẩu hình hỏi anh xem đây là chuyện gì.
Lâm Chiêu không đáp, lập tức đi tới bên cạnh Dịch Nhiễm.
Dịch Nhiễm nghe thấy tiếng bước chân, trong giây phút ngẩng đầu vừa hay đối diện với đôi mắt của Lâm Chiêu, theo bản năng né tránh.
Anh ra vẻ không để ý, đánh giá cô một lúc rồi chậm rãi mở miệng, "Đói bụng?"
Vẻ mặt Dịch Nhiễm phức tạp, lúc này Tiết Duy cũng từ bên trong ra, nhìn thoáng qua bọn họ rồi dừng tầm mắt trên người Khương Ý.
"Em nói xem em bị sao vậy? Tuổi còn nhỏ mà đã kéo bè kéo lũ đánh nhau! Hôm nay thì hay rồi, suýt chút nữa phá huỷ chỗ anh luôn."
Vẻ mặt Khương Ý ấm ức, thở gấp nói, "Là bọn họ không tốt. Cô gái kia cướp người yêu của bạn em, tên đàn ông kia cũng là thằng tra nam, lại còn che chở cho cô ta nữa. Nếu không phải hôm nay em bị cảm mạo, chắc chắn đã xé xác bọn họ ra rồi."
Khương Ý bực tức xong xuôi mới ý thức được Lâm Chiêu còn đang ở đối diện mình, lập tức ngậm miệng. Tiết Duy bị dáng vẻ nhát gan này của cô chọc cười, "Sau này mà còn xảy ra chuyện thế này nữa thì tìm anh, anh sẽ giải quyết giúp em. Anh trai em cổ hủ quá, thú vui của người trẻ tuổi cậu ấy không hiểu đâu."
Lâm Chiêu nhìn lại, Khương Ý run rẩy, theo bản năng trốn sau lưng Tiết Duy.
Tiết Duy cười thay cô giải vây, "Được rồi, cậu vừa mới dạy dỗ em ấy ở bên trong rồi, thời gian không còn sớm nữa, đưa con bé đi ăn đi, có chuyện gì thì về rồi nói."
Khương Ý cũng mượn bậc thang này, tỏ vẻ đáng thương nói, "Anh trai ơi em đói rồi."
Lâm Chiêu ừ một tiếng rồi cúi đầu nhìn Dịch Nhiễm, thấy vẻ mặt cô mờ mịt.
"Em sao vậy?" Anh hỏi.
Dịch Nhiễm nhìn thoáng qua anh và Khương Ý, ngẩn ngơ hỏi, "Em gái anh à?"
"Ừm." Không đợi anh giải thích, Khương Ý đã nhanh chóng chạy tới nhiệt tình chào hỏi, "Hi chị Dịch Nhiễm, em là Khương Ý, em rất thích tranh của chị đó."
"Cảm... cảm ơn em."
Lần trước nghe lén anh trai và dì nói chuyện, Khương Ý đã ít nhiều đoán được quan hệ giữa anh và Dịch Nhiễm. Lại nhìn thái độ của Lâm Chiêu bây giờ, đồ ngốc cũng nhìn là Dịch Nhiễm là người trong tim anh.
"Chị Dịch Nhiễm ơi, chị ăn cơm chưa, có muốn đi ăn cùng bọn em không?"
Dịch Nhiễm hả một tiếng, tính cách của Lâm Chiêu và Khương Ý không giống nhau chút nào, cô đang muốn từ chối, bụng lại reo lên.
Một tiếng cười khẽ, là Tiết Duy.
Dịch Nhiễm nhìn về phía anh ấy, khuôn mặt kia trông thế nào cũng rất thiếu đòn.
Tiết Duy khẽ cười, cặp mắt không hề có ý tốt, "Nếu đã tụ tập ở đây rồi thì cùng đi ăn đi?"
Khương Ý, "Được thôi được thôi!"
Tiết Duy, "Anh biết gần đây có một quán cơm Tây không tồi, cứ vậy nhé."
Dịch Nhiễm: "..."
Bầu không khí ở tiệm cơm Tây khá tốt, nhạc dạo bên trong còn vô cùng ái muội, mỗi chiếc bàn đều được trải khăn trải bàn màu đỏ, bên trên là bình hoa thuỷ tinh tinh xảo được cắm một đoá hoa hồng kiều diễm.
Đúng là một thánh địa hẹn hò.
Nhưng bốn người ngồi một chỗ, nhìn thế nào cũng giống như một buổi hẹn hò nhóm vậy. Dịch Nhiễm không được tự nhiên cho lắm, tiết tấu của cô hoàn toàn đã bị quấy rầy. Mấy người tụ họp lại một chỗ, cô không biết nên cư xử thế nào.
Tiết Duy nhìn thực đơn rồi nhìn Lâm Chiêu, "Ăn cái gì?"
Anh không hề trả lời câu này, đẩy thực đơn tới trước mặt cô.
Dịch Nhiễm khó xử mở ra nhìn thoáng qua, có chút hoảng hốt.
Tiết Duy thấy cô như vậy, chế nhạo một câu, "Đừng sợ đắt, Lâm Chiêu trả được."
Cơ thể Dịch Nhiễm run lên.
Đột nhiên Tiết Duy cảm thấy bầu không khí lạnh hẳn xuống, anh ấy nghiêng đầu nhìn Lâm Chiêu bên cạnh, thấy anh đang liếc mình.
Rất nhanh đối phương đã nhìn qua chỗ khác, ánh mắt vừa rồi không thể nói là hung ác, nhưng lại khiến người ta cảm thấy run sợ.
Tiết Duy đưa tay che miệng, thầm nghĩ: Không phải chứ, bảo vệ như vậy sao?
Khương Ý chủ động làm dịu bầu không khí, nói với Dịch Nhiễm, "Chị Dịch Nhiễm, bò bít tết ở nơi này khá ngon, nghe nói súp nghêu cũng rất được."
"Được."
Lâm Chiêu gọi hai phần cơm giống nhau cho hai người, Tiết Duy gọi cơm cho mình xong cũng kêu thêm hai phần điểm tâm ngọt.
"Kem dừa Bangkok ở đây rất được phái nữ yêu thích."
"Cảm ơn anh Tiết Duy." Khương Ý tủm tỉm cười, tất cả sự không vui vừa nãy cũng đã ném ra sau đầu.
Trước khi ăn cơm, nhân viên phục vụ mang món khai vị và rượu lên. Khương Ý rất có cảm tình với Dịch Nhiễm, chưa gì đã mời rượu cô.
"Chị Dịch Nhiễm, món khai vị cũng rất ngon, rượu cũng thế nữa."
Cô ấy vừa dứt lời, Lâm Chiêu đã nói.
"Cô ấy không thể uống rượu."
Khương Ý, "Hả?"
Dịch Nhiễm đón nhận ánh mắt kinh ngạc của cô ấy, gật đầu, "Đúng vậy, chị bị dị ứng cồn."
"Vậy ạ!" Khương Ý thu hồi tầm mắt, lúc này người phục vụ lại mang một ly nước chanh tuyết lê lên, rõ ràng là mang cho Dịch Nhiễm.
Cô khẽ nói cảm ơn, tay cầm ly, cắn ống hút, miệng nhỏ chu ra. Hương vị này cô rất thích, thoải mái lại thanh mát.
Sau khi đồ ăn được mang lên, Dịch Nhiễm cúi đầu ăn cơm. Cô cảm giác như có người nhìn mình chằm chằm, mặt ngày càng đỏ. Chỉ là lúc ngẩng đầu lên lại thấy Lâm Chiêu đã cúi đầu, thong thả ung dung ăn.
Dịch Nhiễm cảm thấy mình đúng là đồ ngốc.
Một bữa cơm lúng ta lúng túng đã xong, lúc chuẩn bị đi, Tiết Duy cười với cô một cái.
"Tiểu Dịch Nhiễm, về sau có cơ hội thì chúng ta lại đi ăn tiếp nha."
Cô không nói gì, chuẩn bị ra cửa, Tiết Duy lại nói với Lâm Chiêu, "Tớ đưa Khương Ý về, cậu làm gì thì tự làm đi."
Khương Ý hiểu chuyện vẫy tay chào tạm biệt Lâm Chiêu, sau đó đi cùng Tiết Duy, nhanh như chớp đã biến mất.
Dịch Nhiễm đứng ở bên đường nhìn trái ngó phải, lúc tầm mắt chạm phải Lâm Chiêu, trong mắt có chút ấm ức.
Đối phương nhìn cô chằm chằm một hồi mới hỏi, "Bữa cơm này không vui sao?"
Khóe miệng Dịch Nhiễm giật giật, cuối cùng mới nghẹn ra một câu, "Anh có thể đừng đùa giỡn em được không?"
"Đùa giỡn?" Mặt Lâm Chiêu không chút biểu tình lặp lại.
Dịch Nhiễm biết bản thân trước kia không tốt chút nào, cô cũng muốn Lâm Chiêu cáu giận với mình, mắng cô thế nào cũng được.
Nhưng mà cô không chịu nổi thủ đoạn tra tấn mềm dẻo như vậy.
Cô muốn nói rõ mọi chuyện.
"Lâm Chiêu, đã nhiều năm rồi chúng ta không gặp, mấy năm nay cũng đủ làm em thay đổi."
"Em sợ rất nhiều chuyện, không có cách nào trở về như trước, không kiêng nể gì làm chuyện mình muốn được nữa."
Cô ngẩng đầu cẩn thận nhìn anh một cái, sau đó lại cúi đầu.
"Nếu anh cảm thấy trong lòng không thoải mái thì cứ mắng em đi, nếu như không có tác dụng... vậy mắng chuyện công việc cũng được."
Cô lắp bắp nói xong mới nhìn thấy ánh mắt Lâm Chiêu trở nên không đúng lắm. Dịch Nhiễm vội ngậm miệng, cô biết mình rất tiểu nhân, nhưng mọi chuyện xảy ra hôm nay khiến cô cảm thấy mình thật sự tứ cố vô thân.
Dịch Nhiễm im lặng nhìn xuống đất, xung quanh kẻ đi người tới. Lâm Chiêu cúi đầu nhìn cô, trong nháy mắt, anh cảm thấy mình sắp bị cô chọc cho tức cười rồi.
Bất kể là qua bao lâu, việc dùng dao nhỏ đâm vào người anh này, Dịch Nhiễm vẫn luôn làm rất dễ dàng.
"Em cảm thấy... anh muốn trả thù em?"
Lúc anh nói câu này, Dịch Nhiễm chỉ thấy sống lưng lạnh buốt.
Cô lập tức hối hận vì những điều vừa nói, thật ra cô không có ý đó, chỉ là cô không có thói quen ở bên anh như vậy thôi.
Hơn nữa hôm nay bị Tiết Duy kíƈɦ ŧɦíƈɦ cho nên mới không biết lựa lời.
Muốn giải thích nhưng Lâm Chiêu lại không cho cô cơ hội.
"Đi thôi, anh đưa em về."
Xe dừng trước mặt hai người, Lâm Chiêu để cô vào trước, Dịch Nhiễm đứng ở cửa xe nhìn thoáng qua Lâm Chiêu. Anh không nhìn cô, khoảng cách giữa hai người lập tức trở nên rõ ràng.
Dịch Nhiễm nghĩ, cứ tiếp tục như vậy cũng được.
Lâm Chiêu dừng lại ở con phố phía đối diện Sang Duy, Dịch Nhiễm nói cảm ơn anh rồi nhanh chóng xuống xe.
Sau khi qua đường, cô nhìn thấy một đôi mẹ con bán hoa, vừa liếc mắt một cái đã thấy hoa rất đẹp, tính đi tới hỏi giá.
Nào biết còn chưa kịp mở miệng đã bị một người trẻ tuổi lo lắng đoạt lời.
"Dì ơi, hoa ở đây cháu mua hết, cháu muốn mua để tỏ tình với người cháu thích."
Đối phương nghe xong thì lộ vẻ mặt khó xử, "Cậu nhóc, là cô gái này tới trước mà, để cô ấy chọn trước được không?"
Người kia nghe xong vội quay sang Dịch Nhiễm năn nỉ, "Người trong lòng tôi rất thích hoa trà, cô xem, ở đây có chín chậu, ngụ ý là vĩnh cửu lâu dài, nếu như thiếu mất một chậu thì số lượng không đúng rồi, vậy nên, cô có thể thương xót nhường hoa cho tôi không?"
Người kia nói một tràng dài, Dịch Nhiễm nghe cũng sửng sốt, không chút do dự nhường hoa cho anh ta.
Người đàn ông kia vui mừng thanh toán tiền, đặt từng chậu hoa lên xe mình rồi nghênh ngang rời đi.
Bà chủ sạp hoa vừa đếm tiền vừa khen Dịch Nhiễm, "Cô gái, tính cách của cháu rất tốt, không tranh không đoạt."
Dịch Nhiễm đáp lại một tiếng rồi rời đi.
Trở về phòng làm việc, Dịch Nhiễm ngồi trước máy tính vẽ tranh. Đại Mộng Tam Sinh đã tiến vào giai đoạn đánh giá, mấy blogger được mời chơi thử đều đưa ra những đánh giá cao về trò chơi, độ mong đợi của đại chúng cũng càng ngày càng cao.
Dịch Nhiễm cũng thử chơi vài lần, không thể không nói, cốt truyện của Mạnh Dao thật sự không tồi, khiến người ta cảm thấy muốn ngừng mà không được.
Trước khi trở thành nhà thiết kế nhân vật trò chơi, cô cũng từng vẽ một ít truyện tranh ngắn cho tạp chí. Biên tập còn từng kiến nghị với cô rằng phong cách vẽ của cô rất đẹp, vẽ những truyện tranh ngắn rất phù hợp, nhưng truyện dài thì có lẽ không khống chế được.
Nói cô không hiểu được tâm lý người khác, không thể tìm kiếm cảm xúc cho người đọc được, dùng năm chữ để hình dung thì chính là suy nghĩ không bình thường.
Đã từng, cũng có người xem trọng cô, muốn cô trở thành tác giả cho hoạ sĩ truyện gốc. Chỉ là trước đó cô mới bước vào xã hội, lúc nào cũng kiêu ngạo tự cho là đúng, mắt cao hơn đầu, người khác nói vài câu khiến cô không hài lòng là bắt đầu giận dỗi, kết quả là không ai muốn hợp tác với cô nữa.
Thật ra, tính cách của cô thật sự khiến người ta không thể thích chút nào.
Cho nên hôm nay mới nói ra những lời như vậy với Lâm Chiêu.
Vài ngày sau, Trương Vân Xuân tới thăm cô. Dịch Nhiễm thấy bà lập tức vui vẻ, ôm bà không buông tay.
"Dì Trương ơi, sức khoẻ ba con thế nào rồi?"
"Vẫn ổn, ba con bây giờ cũng biết tự chăm sóc sức khoẻ rồi. Biết bản thân huyết áp cao, vẫn luôn ăn đồ thanh đạm."
"Vậy thì tốt rồi." Cô mím môi, ngượng ngùng nói, "Qua một khoảng thời gian nữa con sẽ về thăm ba."
"Con thích về lúc nào cũng được. Giữa ba và con không có mối thù nào cả. Ba con coi con là hòn ngọc quý trên tay yêu thương che chở, nào có chuyên thật sự tức giận với con chứ."
Dịch Nhiễm mệt mỏi dựa vào vai Trương Vân Xuân, lẩm bẩm, "Dì Trương, con cảm thấy mình là một người xấu."
"Nói bậy gì đó!" Trương Vân Xuân xụ mặt quở trách cô, vừa nói vừa chỉnh lại tóc cho cô.
"Từ nhỏ con đã là đại tiểu thư, là cô gái tốt nhất trên đời này. Khi còn nhỏ con chơi ở công viên, thấy mấy thằng nhóc bắt nạt một chú chó nhỏ bị lạc, con cầm cầm xẻng nhỏ đi liều mạng với bọn họ."
Dịch Nhiễm nghe vậy thì bật cười, Trương Vân Xuân xoa đầu cô, "Việc này đã lâu lắm rồi, con còn nhớ không?"
"Con nhớ rõ mà, con lao tới nhưng đánh không nổi. Sau này là Lâm Chiêu tới đuổi đánh đám người kia."
Trương Vân Xuân cười, "A Chiêu vẫn luôn đối xử với con rất tốt, mọi chuyện đều để con đứng đầu."
Dịch Nhiễm 'vâng' một tiếng, không nói tiếp. Lúc này, Trương Vân Xuân mới bừng tỉnh, "Ôi nhìn đầu óc dì này, sao lại quên mất chuyện quan trọng thế chứ!"
Dịch Nhiễm ngẩn người, thấy Trương Vân Xuân chậm rãi chạy tới huyền quan xách túi tới.
Vừa mở ra đã thấy, là một chậu hoa trà.
"Bé con, hoa này đẹp không?"
"Đẹp lắm ạ."
Dịch Nhiễm dạo quanh chậu hoa một vòng, những bông hoa có màu trắng như tuyết, nhuỵ hoa còn lộ ra màu hồng phấn trông giống như cô gái nhỏ thẹn thùng, trông kiều diễm vô cùng.
"Từ nhỏ con đã yêu hoa rồi, dì thấy ban công của con trống trải quá nên mang một chậu hoa tới đây, điểm xuyết giúp con."
Dịch Nhiễm nhìn thoáng qua chậu hoa, lại nhìn Trương Vân Xuân rồi nói, "Hoa này là Lâm Chiêu bảo dì mang tới sao?"
Trương Vân Xuân không biết nói dối, sau khi bị vạch trần, vẻ mặt toát ra sự khẩn trương.
Dịch Nhiễm đưa tay chọc chọc cánh hoa, "Chủng loại hoa trà này rất hiếm, con nhớ dì Ôn Diên cũng rất thích sưu tầm hoa trà."
Chắc là ngày đó anh thấy cô ở sạp hoa nhưng lại không mua được nên mới bảo dì Trương đưa tới.
Thấy vẻ mặt nặng nề của Dịch Nhiễm, Trương Vân Xuân cho rằng cô tức giận nên lôi kéo tay cô, khuyên bảo, "Bé con, A Chiêu không có ác ý, con cũng đừng coi nó như kẻ thù, thằng bé sẽ không hại con đâu."
"Con biết anh ấy sẽ không hại con."
"Nhưng con... sẽ có cảm giác hổ thẹn."
Dịch Nhiễm ngồi trên sofa nhìn chằm chằm chậu hoa, lẩm bẩm, "Anh ấy càng tốt với con, con càng áy náy. Người giống như anh ấy phải xứng đáng với cô gái tốt nhất trên đời này."
Trương Vân Xuân thật sự không hiểu suy nghĩ của cô.
"Con bé này, sao bây giờ lại để tâm mấy chuyện vụn vặt thế chứ?"
Dịch Nhiễm cười khổ, "Con cũng không biết nữa. Nếu Lâm Chiêu biết tính cách của con bây giờ, anh ấy nhất định sẽ không thích đâu."
Cô nhìn chậu hoa, thầm đưa ra quyết định trong lòng.
"Dì Trương, sinh nhật Lâm Chiêu sắp tới rồi, lúc đó con muốn mua chút đồ, dì đưa qua đó giúp con được không?"
Trương Vân Xuân cho rằng cô đã nghĩ thông suốt, vẻ mặt vui mừng, "Vậy con tự đưa không phải là càng tốt sao? A Chiêu sẽ rất vui đấy."
Dịch Nhiễm lắc đầu, "Chỉ là có qua có lại thôi mà, không có ý gì khác."
Trương Vân Xuân thở dài, bây giờ bà càng ngày càng không rõ tính cách của đứa bé này.
Danh tiếng của Đại Mộng Tam Sinh rất tốt, Dịch Nhiễm nhận được một khoản tiền đáng kể.
Đây cũng coi như xô vàng đầu tiên trong quá trình gây dựng sự nghiệp của cô. Cầm tiền, Dịch Nhiễm tới trung tâm thương mại chọn quà cho Lâm Chiêu.
Quần áo phụ kiện gì đó không hợp lý chút nào. Đồ bên người, vô cùng mập mờ. Anh là người cuồng công việc, món quà thích hợp cũng nên là thứ nhìn thôi đã thấy tản ra hơi thở công việc.
Cô chọn được một cây bút máy.
Hãng bút máy này Lâm Chiêu vẫn luôn dùng, anh là người theo chủ nghĩa hiện thực nên hình dáng đơn giản cổ điển tương đối thích hợp.
Dịch Nhiễm chọn lựa kiểu dáng xong xuôi lại nhờ nhân viên cửa hàng gói quà giúp mình.
Cô định viết một tấm thiệp chúc mừng sinh nhật nhưng lại nghĩ, làm vậy lại khiến khoảng cách quá gần gũi.
Cô nhờ dì Trương mang đồ tới cho Lâm Chiêu. Ngày đó, cô đang ở phòng làm việc vẽ Tuỳ Ngọc cho cốt truyện mới thì nhận được tin nhắn của Trương Vân Xuân.
"Bé con, dì mang đồ cho A Chiêu giúp con rồi."
"Cảm ơn dì Trương."
Dịch Nhiễm có chút hoảng hốt, thất thần vẽ thêm vài nét rồi tới cửa sổ hóng gió.
Cô nhìn cảnh vật bên ngoài, điện thoại đột nhiên vang lên. Dịch Nhiễm luống cuống tay chân cầm lấy, vừa thấy thông báo trên màn hình, suýt chút nữa thì cô đã ném điện thoại đi.
Một hồi lâu sau, Dịch Nhiễm mới ấn nghe máy. Lâm Chiêu ở đầu bên kia vô cùng yên tĩnh, thậm chí cô còn có thể nghe thấy tiếng lật trang giấy, hình như anh đang rất bận rộn.
Dịch Nhiễm mở miệng trước, "Anh không bận sao? Sao lại gọi cho em lúc này?"
Tiếng lật giấy đầu bên kia dừng lại, Dịch Nhiễm nghe được tiếng hít thở nhàn nhạt của Lâm Chiêu.
Một lát sau, giọng nói anh vang lên.
"Thời gian gọi điện thoại cho em thì vẫn có."
Dịch Nhiễm cảm thấy lời này có chút mập mờ, cô không tính đáp lại thì nghe Lâm Chiêu nói tiếp, "Bút máy anh nhận được rồi."
"À, vâng." Dịch Nhiễm hỏi một đằng trả lời một nẻo trả lời lại hai âm tiết. Sau đó hai người lại im lặng không nói gì nữa.
Lâm Chiêu vuốt ve bút máy trong tay, cảm giác lạnh lẽo truyền tới.
Lúc này thư ký mang quà tặng vào trong, Lâm Chiêu dùng ánh mắt ra hiệu anh ta yên lặng, Trương Thiên Dực vô cùng thức thời ngậm chặt miệng, lúc bước vào cũng không phát ra âm thanh nào.
Lúc anh ta ra ngoài không khỏi chửi thề một câu.
Tâm tình Lâm tổng hôm nay có vẻ rất tốt.
Cả người đều lộ ra vẻ nhân tính.
Sau khi không còn ai nữa, Lâm Chiêu vẫn tiếp tục thưởng thức cây bút trong tay như cũ rồi nói, "Em còn nhớ rõ sinh nhật anh?"
Quả nhiên, anh lại chuyển đề tài theo hướng kia.
Dịch Nhiễm hi vọng quan hệ giữa hai người bây giờ có thể lạnh nhạt hơn cả nước sôi để nguội.
Cô suy nghĩ một lát rồi bình tĩnh trả lời, "Chỉ là quà đáp lễ mà thôi."
Dừng một chút, cô lại vẽ rắn thêm chân, "Chỉ muốn cảm ơn hoa của anh."
Lâm Chiêu ừ một tiếng rồi nói tiếp, "Anh còn cho rằng em sẽ trả lại ngay chứ, dù sao trông em giống như..."
"Rất ghét anh."
Dịch Nhiễm, "..."
"Hoặc là... trực tiếp gửi tiền cho anh."
Cô có loại cảm giác giống như đã tự bê đá đập chân mình vậy.
Cô muốn tắt máy nhưng giọng nói thanh mát của Lâm Chiêu lại không ngừng quanh quẩn bên tai.
"Em gửi quà đáp lễ cho anh, đây là điều anh không ngờ tới."
Dịch Nhiễm hối hận rồi, đáng ra cô nên gửi bao lì xì trên wechat cho anh thì hơn.
Hôm nay Lâm Chiêu nói rất nhiều, mỗi một câu đều chuẩn xác chọc đúng trái tim của cô.
"Vẫn là cảm ơn em vì đã tỉ mỉ chọn quà sinh nhật cho anh."
Ngữ khí của anh không chút phập phồng, nhưng lời vừa nói ra đã khiến Dịch Nhiễm cảm thấy bản thân như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc vậy.
Tỉ... tỉ mỉ?
Dịch Nhiễm cảm thấy anh cần phải trở lại tiểu học học môn văn lần nữa.
Cách tìm từ, thật sự không chính xác chút nào.
Tác giả có lời muốn nói:
Tâm cơ quá tâm cơ quá ~
Dịch Nhiễm, "Tất cả đều bắt nạt tôi."
Lâm Chiêu, "Anh đau lòng."
Dịch Nhiễm, "... Anh là đồ xấu xa."