Thiên Vị Con Chồng

Chương 7



Giọng nói này, gương mặt này dường như lại sắp có chuyện nhưng lúc này thật sự tôi rất mệt và rất muốn được nghỉ ngơi.

-Mẹ, con thấy trong người hơi mệt có chuyện gì thì để nói sau được không mẹ?

-Con làm gì mà mệt? Đi chơi nên mệt hả con? Qua đây ngồi xuống mẹ có chuyện cần hỏi.

Tôi lấy làm thắc mắc tại sao mẹ lại nói như vậy chắc lại có sự hiểu lầm gì nữa rồi. Tôi tiến lại ngồi xuống ghế.

-Con làm theo ý mẹ rồi đó, bây giờ có chuyện gì thì mẹ nói đi. Con đang mệt con muốn được đi nghỉ.

-Mệt lắm hả con? Đi hẹn hò với trai về không mệt cũng là lạ.

-Sao mẹ lại nói vậy? Con đi làm chứ có hẹn hò gì với ai đâu mẹ.

Bà Liễu lớn giọng.

-Trưa nay mày đi đâu?Nói đi làm mà làm ở quán cà phê với trai phải vậy không con? Nuôi cho mày ăn học để rồi bây giờ mày nói dối mẹ mày, nói đi mày lén lút hẹn hò với thằng nào?

Không biết là mẹ đang nói gì nữa, thật tình tôi đã quá mệt mỏi với sự tra khảo này của mẹ lắm rồi. Rốt cuộc ai đã bịa đặt rồi còn ăn nói linh tinh như vậy. Chẳng lẽ là cô ta…ngoài Linh Đan ra thì không còn ai vào đây nữa. Không biết cô ta đã nói gì với mẹ để mẹ hiểu lầm rồi hạch sách với tôi.

-Có phải là Linh Đan đã nói gì với mẹ đúng không?

-Ai nói không quan trọng điều quan trọng là lúc trưa mày có đi hẹn hò với trai thật không?

Nhìn thái độ ngập ngừng của mẹ tôi càng khẳng định Linh Đan chính là người mách lẻo.

-Dù mẹ không nói nhưng con cũng biết bởi vì buổi trưa hôm nay con chỉ gặp có mỗi mình Linh Đan nếu cô ta không nói thì còn ai vào đây nữa.

-Vậy là chịu thừa nhận rồi đúng không? Nói đi thằng đó là thằng nào mà xúi giục mày phải nói dối mẹ vậy hả?

-Mẹ à, con phải giải thích bao nhiêu lần nữa đây.Mọi chuyện không giống như những gì Linh Đan nói. Mẹ tin cô ta hay là tin con gái ruột của mình..

-Vậy mày nói đi, tại sao nói đi làm mà có mặt ở quán cà phê giờ đó với thằng nào như thế không hẹn hò thì là gì. Đã vậy em mày nhìn thấy còn bị mày lớn tiếng trước mặt nhiều người. Chuyện này mày giải thích sao hả ?

Mẹ đúng thật là vô lý thà tin vào lời nói phiến diện từ một phía của Linh Đan mà không tin con ruột của mình. Bà không hiểu tôi thật hay cố tình hà khắc. Tôi chính là được bà mang thai chín tháng mười ngày sinh ra chẳng lẽ bà không hiểu con người tôi như thế nào, tôi lẳng lơ hư đốn vậy sao. Giờ đây tôi đã quá lười giải thích nhưng vì quá hiểu tính của mẹ nếu như không nói rõ thì không biết chuyện này bà sẽ còn làm phiền tôi đến khi nào nữa.

-Mẹ à, con không biết Linh Đan đã nói gì với mẹ nhưng sự thật hoàn toàn không phải như vậy. Con không có hẹn hò với ai cả và cũng không hề lừa dối mẹ bất cứ điều gì. Đúng là con có mặt ở quán cà phê là thật nhưng con không đi chơi mà cũng không hẹn hò. Người đàn ông mà Linh Đan nhìn thấy đó chính là giám đốc của con, con cùng anh ấy đi gặp khách hàng để bàn công việc. Mọi chuyện chỉ có vậy mẹ tin hay không thì tùy. Con mệt rồi, con lên phòng nghỉ trước.

Dứt lời tôi cầm lấy túi xách bỏ đi một mạch.

-Nhã Vy…mẹ chưa nói xong mà…Con nhỏ này….thái độ vậy là sao hả Vy….

Cố tình nấp bên gốc cầu thang nãy giờ chỉ để đợi chờ được nhìn thấy Nhã Vy bị mẹ mắng nhưng tất cả hoàn toàn không giống những gì Linh Đan tưởng tượng. Hoá ra anh chàng đẹp trai đó không phải là bạn trai của Nhã Vy mà chính là giám đốc cty nơi chị ta đang làm việc. Người vừa trẻ vừa đẹp mà lại còn có địa vị cao đúng thật là khó tìm.

-Nếu như mình trở thành bạn gái của anh ấy thì sao?Đến lúc đó ba sẽ tự hào và sẽ còn không la mắng còn Nhã Vy thế nào cũng sẽ ganh tỵ với hạnh phúc của mình….

Tự mình ảo tưởng Linh Đan mỉm cười khoái chí, ánh mắt đầy toan tính. Cô liền trở về phòng.

“Cốc..cốc..cốc”

-Vy à xuống ăn cơm..

Tôi đã bị tiếng gọi của mẹ làm cho giật mình, không biết bây giờ đã là mấy giờ rồi nữa. Đảo mắt lên nhìn đồng hồ thì đã hơn 8 giờ tối, tôi không ngờ mình đã ngủ quên đến tận giờ này. Chắc có lẽ là do trong người hơi mệt, tôi nhớ lúc cãi nhau với mẹ xong tôi bỏ lên phòng định nằm một lúc cho khoẻ ai ngờ ngủ quên đến mức không hay. Lồm cồm ngồi dậy tôi bước vào nhà vệ sinh rửa mặt, tắm rửa rồi đi xuống nhà.

-Con xin lỗi vì để mọi người chờ, do con thấy mệt nên đã lỡ ngủ quên.

-Để mọi người phải chờ mỗi mình, chị có biết như vậy là bất lịch sự lắm không?

-Chị xin lỗi.

Không muốn hai chị em lại cãi nhau ông Khải lên tiếng.

-Thôi chờ có một chút cũng không mất mát gì, con không nên ăn nói như vậy với chị. Nhã Vy xuống rồi thì ngồi vào ăn cơm luôn đi con

-Dạ dượng.

Tôi kéo ghế ngồi vào bàn, thấy vẻ mặt của mẹ trim trim hình như là mẹ còn giận chuyện hồi chiều.

-À phải rồi Nhã Vy con thấy trong người không khỏe chỗ nào?Đi khám thử xem sao.

-Dạ không sao đâu dượng chắc là do mấy nay con thức khuya làm việc nên có chút mệt mỏi vậy thôi à.

-Ừm, làm gì thì cũng vừa phải,sức khoẻ mới quan trọng nha con. Nếu thấy không bớt thì phải đi khám biết chưa.

-Dạ con biết rồi dượng.

Dượng Khải đúng là một người tốt, lúc nào dượng cũng là người lo lắng cho tôi mặc dù tôi và dượng chẳng có máu mủ ruột rà. Sự quan tâm ấy ngay cả mẹ ruột cũng không bằng.

-Ba suốt ngày chỉ quan tâm người ngoài còn con gái ruột thì bỏ bê, khắt khe.

-Nhã Vy không phải người ngoài mà chính là chị gái của con. Con không được suy nghĩ như vậy biết chưa.

-Nói câu nào ra thì ba lại bênh vực câu đó. Mà thôi con có chuyện này muốn nói với ba mẹ.

Hiểu tính con gái mình ông Khải cho rằng lần này cũng giống như những lần khác chẳng có gì quan trọng ngoài việc xin tiền để mua sắm. Ông gằn giọng.

-Định xin xỏ gì nữa đây?

-Ba lại nghĩ xấu cho con, con thay đổi rồi. Linh Đan của ba bây giờ đã trưởng thành rồi, có phải là ba muốn con đi tìm việc làm phải không? Con suy nghĩ kỷ rồi con sẽ nghe theo lời ba.

Bất ngờ trước sự thay đổi khác thường của con gái ông Khải không tin vào tai mình nên liền hỏi lại.

-Con vừa nói gì?Ba có nghe nhầm không?

Linh Đan mỉm cười.

-Không nhầm đâu ba, con sẽ đi tìm việc làm nhưng với một điều kiện.

Ông Khải nhăn nhó mặt mày.

-Biết ngay mà, con gái ba sao ba không hiểu cho được. Con nói đi muốn mua sắm món gì?

-Nhưng lần này ba đã hoàn toàn nghĩ sai về con rồi. Con sẽ đi xin việc nhưng cty mà con muốn nộp hồ sơ vào không phải cty của ba hay của ai khác mà đó chính là cty nơi chị Nhã Vy đang làm việc.

Ông Khải ngỡ ngàng thốt lên.

-Sao?Con nói gì?Con muốn xin vào cty Nhã Vy làm việc?

Linh Đan gật đầu gương mặt nghiêm túc.

-Dạ đúng vậy.

Tôi đang ăn mà phải giât mình dừng lại, chuyện gì tới nữa đây, tôi có đang nghe nhầm hay không, Linh Đan định giở trò gì nữa đây. Những lời cô ta vừa nói là sự thật hay đang đùa giỡn?

-Sao có thể được?Cô…à không em đã suy nghĩ kỷ chưa? Hình như chuyên ngành em học đâu phải nghiêng về thiết kế vậy tại sao em lại???

-Thì đúng là vậy nhưng đâu ai bắt buộc học ngành kinh tế thì sẽ phải đi làm kinh tế. Tôi hoàn toàn vẫn có thể xin việc ở nơi khác với tấm bằng tốt nghiệp đại học mình có trong tay.

Tôi thấy Linh Đan không hề đùa giỡn trông cô ta có vẻ nghiêm túc. Tôi không hiểu lý do nào đã khiến Linh Đan đổi ý nhanh đến vậy. Mấy hôm trước còn hững hờ thậm chí còn bát bỏ lời đề nghị của dượng Khải nhưng điều này không làm tôi cảm thấy bất ngờ cho lắm chẳng qua tôi chỉ lo ngại và thắc mắc việc Linh Đan nằng nặc muốn xin vào cty nơi tôi đang làm việc để làm, liệu cô ta đang suy nghĩ gì trong đầu.

-Nhưng…Cty chị vẫn chưa đến đợt tuyển dụng nhân viên.

Mẹ liền lên tiếng.

-Chuyện này dễ thôi mà có gì đâu phải lo.

Mẹ thừa biết yêu cầu của Linh Đan vốn không phải là chuyện đơn giản, mẹ lại muốn bắt cầu cho cô ta. Linh Đan chịu đi làm tôi biết mẹ và dượng Khải rất vui nhưng cũng không phải vì vậy mà nuông chìu theo ý cô ta.

-Mẹ nói vậy là sao?

-Thì không phải con đang làm trưởng phòng cho cty đó hay sao.

-Thì sao hả mẹ?

-Mặc dù chưa đến đợt tuyển nhưng bây giờ em con muốn đi làm thì con là chị con phải giúp đỡ em lựa lời nói với giám đốc một tiếng chắc chắn là người ta sẽ đồng ý để Linh Đan vào làm.

Sẵn đà Linh Đang liền nói thêm vào.

-Mẹ nói đúng rồi đó, chị làm trưởng phòng hơn nữa mối quan hệ giữa chị và anh giám đốc kia cũng khá thân tôi nghĩ nếu như chị đồng ý giúp thì chẳng có gì khó khăn chỉ e là người ta lòng dạ hẹp hồi…

Linh Đan vô lý không hiểu đã đành bây giờ ngay cả mẹ cũng chiều theo cô ta. Tôi chẳng qua chỉ là một cô trưởng phòng nhỏ nhoi thì làm sao có tiếng nói. Công việc của tôi làm còn chưa được tốt thì làm sao dám xin cho Linh Đan vào. Tính tình của cô ta tôi hiểu hơn ai hết,ngày hôm nay nằng nặc đòi đến cty làm ngày mai thì lại chán nản nghĩ ngang đến lúc đó làm sao tôi có thể ăn nói với mọi người và cấp trên của mình. mẹ lúc nào cũng muốn đưa tôi vào tình thế khó xử thì mới chịu.

-Sao em lại nói vậy?Đây là chuyện quan trọng chứ không hề đơn giản như mẹ và Linh Đan suy nghĩ. Cho dù con có nói giúp thì đằng sau con vẫn còn rất nhiều người và cả giám đốc nữa,chắc gì họ đồng ý.

-Thôi em đừng có làm khó Nhã Vy, trong chuyện này con nó cũng có cái khó không phải mình muốn là được. Còn con nữa Linh Đan thiếu gì cty con không chọn mà cứ nhất quyết muốn xin vào cty nơi chị Vy làm việc mới chịu. Ba thiệt không hiểu nổi.

Ông Khải lên tiếng, ông không muốn chỉ vì yêu cầu của con gái mình mà ảnh hưởng đến tình cảm của mẹ con Nhã Vy.

Khác với mẹ và Linh Đan,dượng Khải luôn là người hiểu chuyện và lên tiếng đúng lúc.

-Dạ con cảm ơn dượng đã hiểu cho con.

-Không có gì đâu con, thôi mọi người ăn cơm đi mãi lo nói chuyện cơm canh nguội lạnh hết rồi.Còn chuyện Linh Đan muốn đi làm thì để tính sau.

-Ba……

-Ba nói ăn cơm…

Linh Đan vùng quằn quăn ném tỏ thái độ khó chịu vì không được sự ủng hộ của ông Khải ngược lại còn đồng tình với Nhã Vy nhưng không vì vậy mà làm cô bỏ cuộc.

-Thứ gì Linh Đan này muốn có thì bất kỳ ai cũng đừng hòng ngăn cản.

☆☆▪︎▪︎

Ở bên nhà giờ này Thanh Phong cũng đang cùng gia đình dùng bữa cơm tối.

-Công việc của con dạo này thế nào?Ba nghe mẹ nói cty con vừa mới ký được hợp đồng lớn phải không?

-Dạ đúng rồi ba.

-Chúc mừng con trai, có khó khăn gì cần ba giúp đỡ thì cứ nói.

-Dạ, cảm ơn ba nhưng con vẫn muốn được tự lập,con không muốn mang tiếng dựa dẫm vào gia đình mới được thành công.

-Tự lập là tốt nhưng cũng đừng quá cứng rắn nha con trai.

-Anh nói con nhưng em thấy hai cha con tính tình cũng y như nhau. Bởi vậy người ta mới có câu “cha nào con nấy”.

Ông Hưng, bà Thuỷ là ba mẹ ruột của Thanh Phong, ông lớn hơn bà một tuổi cả hai đều đã ngoài 50 và chỉ có mỗi mình anh là con.Gia đình giàu có, ông Hưng còn có một cty “Xây Dựng “riêng và là cổ đông lớn nhất. Đã nhiều lần ông đề nghị con trai về làm cty nhà nhưng Thanh Phong không đồng ý, anh vẫn muốn theo đuổi đam mê thiết kế thành lập cty riêng bằng chính tài năng, thực lực của mình thay vì dựa dẫm vào gia đình và nấp sau cái bóng của ba mình. Gia đình Thanh Phong vốn thuộc hàng có quyền có tiếng trong giới kinh doanh nhưng ba mẹ anh lại rất bình dị, yên phận. Là vợ của một chủ tịch tập đoàn xây dựng không ít phu nhân giàu có muốn được làm quen, qua lại nhưng bà Thủy lại cự tuyệt từ chối. Bà ăn diện cũng rất giản dị, hiền lành, hết mực yêu chồng thương con. Đối với bà gia đình là trên hết, bà Thủy cũng là một người có tính ngưỡng theo đạo phật. Vào những lúc rảnh rỗi bà thường xuyên đi chùa, lạy phật và làm việc thiện nguyện nhất là những ngày rằm hàng tháng.

-Mẹ chỉ được cái nói đúng.

Bà Thủy mỉm cười.

-Thôi đi ông tướng, con định khi nào sẽ cho ba mẹ được bồng cháu đây?

Nói đến việc này Thanh Phong lại ngại ngùng né tránh.

-Con vẫn còn trẻ còn phải lo cho cty chưa chi mà mẹ đã đề cập đến chuyện lập gia đình liệu có sớm quá không mẹ.

-Sớm gì nữa, năm nay con đã nhêu tuổi rồi, cty thì cũng ổn định đang trên đà phát triển vậy thì con còn lo ngại điều gì mà không chịu tìm dâu kiếm cháu về cho ba mẹ chứ hả.

Anh gãi đầu

-Thì mẹ cứ để con thủng thẳng nhưng con hứa là sẽ tìm cho mẹ một nàng dâu ngoan hiền, hiếu thảo giống với ý muốn của mẹ. Mẹ chịu chưa??

Bà Thúy mỉm cười.

-Ừm, vậy thì được. Con ăn cơm đi ăn, anh cũng ăn đi. Đồ ăn hôm nay em nấu ngon lắm đó,hai cha con ráng ăn nhiều vô cho có sức khỏe làm việc.

-Dạ mẹ ăn cơm, mẹ là nhất đồ ăn mẹ nấu lúc nào cũng ngon.

-Chỉ giỏi nịnh.

-Thì nó vốn dĩ giống ba nó mà,phải không con trai?

-Dạ ba nói rất đúng.

Không gian bữa cơm tối gói gọn trong sự rộn ràng cười nói vui vẻ của gia đình Thanh Phong.

☆☆☆☆

Sau bữa cơm tôi đi lên phòng, thấy vẫn còn hơn sớm với lại vừa rồi cũng ngủ được một lúc nên đã khỏe hơn. Tôi ngồi vào bàn làm việc vừa mở máy vi tính lên làm việc thì đúng lúc nhận được dòng email của giám đốc gửi đến.

“Chào cô trưởng phòng, em đã ngủ chưa?”

Tôi mỉm cười nhắn lại

-Thật trùng hợp em chỉ vừa mới online. Còn giám đốc giờ này chắc đang làm việc?

Bên kia màn hình Thanh Phong mỉm cười khoái chí. Anh lập tức gửi lại.

-Cũng không hẳn thế nhưng nếu như anh chỉ ngồi để đợi em online thì sao?

Giám đốc hôm nay lạ lùng vậy kìa,chắc là anh ấy chỉ đang nói đùa với mình. Nghĩ vậy tôi cũng liền ghẹo lại.

-Thì em thấy vui chứ sao, mấy ai được giám đốc ngồi đợi như em đâu. Không khéo đêm nay em lại bị mất ngủ cho mà xem.

“Cốc…cốc…cốc ”

Phím enter vừa được ấn xuống thì đúng lúc bên ngoài cửa phòng tôi vọng vào tiếng gõ cửa, giọng nói của mẹ tôi vang lên.

-Vy ơi ngủ chưa?Mẹ vào được không?

Nếu tôi đoán không nhầm thì mục đích của mẹ gặp mình không có gì ngoài chuyện muốn nói giúp cho Linh Đan. Mẹ thương cô ta lắm chỉ cần nũng nịu một hai câu thì bà sẽ hết lòng.

-Dạ, mẹ vào đi.

Tôi không tắt máy vi tính mà tiến lại ngồi xuống giường.

-Mẹ tìm con giờ này chắc không phải vì để trò chuyện với con đâu hả mẹ?

Bà Liễu ngập ngừng.

-Ừm..thì…tại mẹ thấy em con lần này quyết tâm quá, con không giúp em được hay sao?

Vậy là tôi đã không hề nghĩ sai, tại sao lúc nào trong lòng mẹ cũng chỉ có Linh Đan. Rõ ràng là mẹ biết đây không phải chuyện đơn giản nhưng mẹ không chịu hiểu, mẹ cứ nghe theo lời của Linh Đan.

-Mẹ à không phải lúc nãy con đã nói rồi hay sao, chuyện Linh Đan muốn đến cty con làm việc ngay bây giờ thì chưa thể. Mẹ nói với em ấy ráng đợi thêm một thời gian nữa khi nào có đợt tuyển dụng thì con mới có thể giúp được.

Cảm thấy nhẹ giọng không được bà Liễu bỗng thay đổi thái độ, tức giận lớn tiếng với con gái ruột của mình chỉ vì Linh Đan

-Đã nói đến nước này mà mày cũng không chịu giúp em. Mày làm chị kiểu gì vậy, mẹ biết là con và Linh Đan không hợp nhau nhưng con hãy nể tình dượng bao lâu nay yêu thương con mà giúp em đi. Mẹ thấy lần này Linh Đan nó quyết tâm lắm, ngặt nỗi nó chỉ muốn đến cty con làm việc, mẹ biết là con có thể nói giúp được em mà. Giúp em đi nha con…