Tiết Thường Uyển không biết nên hình dung về hành động của Trần Lạc như thế nào.
Lạc Anh hít sâu mấy lần kiềm chế nỗi lòng rối bời. Đúng vậy, Lạc Anh hoàn toàn rối loạn.
Một lúc lâu sau Lạc Anh hít sâu, nhỏ giọng nói:
- Trần Lạc đó... Hắn từ chối nữ nhân chịu bỏ vốn gốc thật.
Lạc Anh lại hít sâu trừng Diệp Thanh thẫn thờ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
- Rốt cuộc ngươi làm Trần Lạc ghét đến mức nào mà vì từ chối ngươi cái tên kia tặng cả Vân linh Ngọc Hồn Trụy, bà nội nó!
Bạch Kiếm hóa đá, nghĩ đến mình từng mua Vân linh Ngọc Hồn Trụy về chơi mấy ngày lại bán đi thì thấy rấ thối hận, cực kỳ hối hận. Bạch Kiếm thầm chửi mình quá ngu, càng nghĩ càng khó chịu.
Bạch Kiếm chỉ vào Diệp Thanh, tức giận quát:
- Không! Ta không phải ngu ngốc, ngươi mới là đồ ngu nhất thế giới. Trần Lạc tặng Vân linh Ngọc Hồn Trụy cho ngươi! Đầu heo không biết hàng, thấy tu vi của Trần Lạc bị phế liền vội vã cắt đưét quan hệ, sợ người ta liên lụy. Cha nó, người ta dám tặng cả Vân linh Ngọc Hồn Trụy thì liên lụy cái quái gì? Quá ngu, ngươi vừa mắt Đinh Tử Hiên? Đừng nói bán nguyên gia tộc của hắn, bán cả phụ thân Đinh Tử Hiên cũng không mua nổi Vân linh Ngọc Hồn Trụy! Đồ ngu óc to, không, ngươi là con heo ái ngu xuẩn!
- Ui cha ơi, bàn ội nó!
Bạch Kiếm thấy tức ngực, không biết là gã hối hận cho mình hay tiếc vì Vân linh Ngọc Hồn Trụy.
Bạch Kiếm ôm đầu, đau khổ nói:
- Sao trên đời có con heo Diệp Thanh? Sao thiên hạ có loại người như Trần Lạc vì từ chối nữ nhân mà tặng Vân linh Ngọc Hồn Trụy. Là khả năng chịu đựng của Bạch Kiếm ta quá tệ hay chuyện này rất lạ lùng? Sao ta cảm thấy người khó chịu.
Sau khi đại hội triển lãm đấu giá kết thúc, Diệp Thanh đã đứt dây thần kinh không biết mình quay về như thế nào. Tuy đám người Đinh Tử Hiên, Bạch Kiếm, Vạn Lập Quần không bị kích thích nặng nè như Diệp Thanh nhưng tinh thần chịu đả kích lớn, ngơ ngác. Vũ Hóa Phi luôn bình tĩnh cũng chịu không nổi xoa trán, buồn rầu rời đi.
Tiết Thường Uyển, Lạc Anh không đi. Bởi vì Lạc Anh ở trong trang viên xa hoa kia. Mãi khi đại hội triển lãm đấu giá kết thúc hai canh giờ mà Tiết Thường Uyển, Lạc Anh vẫn không thể chấp nhận được. Tiết Thường Uyển ngồi trong lương đình hoa viên, khuôn mặt thanh tú tuyệt trần tràn ngập ngạc nhiên, sợ hết hồn. Đúng vậy, tuy chuyện này không có sức công kích nhưng đánh nát khả năng chịu đựng của Tiết Thường Uyển.
Tiết Thường Uyển không thể tưởng tượng một người trong điều kiện gì vì từ chối một nữ nhân theo đuổi mà tặng Vân linh Ngọc Hồn Trụy cho đối phương. Tiết Thường Uyển thấy tức ngực, rất muốn hét to với Trần Lạc:
- Đó không phải cục đá, không phải rác rưởi, không phải linh bảo bình thường mà là Vân linh Ngọc Hồn Trụy báu vật vô giá!
- Quá điên cuồng, quá kích động, kỳ lạ chết cha.
Lạc Anh chắp tay sau lưng đi qua đi lại, vừa đi vừa mắng:
- Ngươi thử nói xem là loại người gì tặng Vân linh Ngọc Hồn Trụy cho một nữ nhân để từ chối tình cảm? Trần Lạc đó suy nghĩ kiểu gì vậy?
Nghĩ đến Trần Lạc tặng Vân linh Ngọc Hồn Trụy vì từ chối nữ nhân là Lạc Anh thấy nhức đầu, lại nhớ đến vì Diệp Thanh ham hư vinh không biết hàng, muốn cắt đứt quan hệ với Trần Lạc nên trả Vân linh Ngọc Hồn Trụy lại cho hắn, Lạc Anh càng dau đầu hơn.
- Ngươi nói xem Diệp Thanh đó, nàng tham mộ hư vinh cũng đành thôi, nhưng quan trọng là nàng ta không biết hàng! Lúc trước tu vi của Trần Lạc bị phế liền cắt đứt quan hệ, cho rằng hắn vừa không có tu vi vừa nghèo rớt mồng tới, bây giờ thì tốt rồi. Tu vi của Trần Lạc tăng vọt, bảy mạch biến dị, quan trọng là hắn có Vân linh Ngọc Hồn Trụy vật báu vô giá!
Tức điên lên được!
Lạc Anh tức gian Trần Lạc tặng Vân linh Ngọc Hồn Trụy cho Diệp Thanh như ném đồ bỏ, càng hận Diệp Thanh không biết hàng xem Vân linh Ngọc Hồn Trụy là rác trả lại Trần Lạc. Lạc Anh ngửa đầu lên, muốn gầm rống trút bực tức ra ngoài. Lạc Anh bỗng thấy một người đi trên hành lang, người đó mặt áo trắng, mặt mày thanh tú. Hình như nam nhân áo trắng uống say nên đi lảo đảo.
Lạc Anh kêu lên:
- Trần Lạc?
Nghe tên Trần Lạc thì Tiết Thường Uyển phản xạ có điều kiện bật dậy nhìn qua, đúng là thấy Trần Lạc trên hành lang.
- Trần Lạc, tên khốn này, đứng lại cho ta!
Lạc Anh lao nhanh qua, Tiết Thường Uyển cũng chạy theo. Trần Lạc đi lảo đảo nghe có người kêu tên mình thì lắc lư xoay người, trông thấy Lạc Anh, Tiết Thường Uyển.
Trần Lạc nhướng mày nói:
- Sao hai nàng ở đây?
- Mùi rượu nồng quá.
Lạc Anh bịt mũi, nhíu mày nói:
- Ngươi uống rượu?
- Liên quan gì nàng?
Trần Lạc có uống rượu, uống rất nhiều. Vốn Trần Lạc tu luyện trong Khách Vận Lai trang viên, Úy Thiên Long phái người đưa hắn đến đây. Trần Lạc tưởng là có chuyện gì, ai ngờ Úy Thiên Long mở tiệc nhậu. Úy Thiên Long uống một nửa thì đi, chỉ để lại Trần Lạc, Tiết Vân Sơn dở uống rượu mà ham cụng ly.
- Trần... Trần Lạc, lúc trước ngươi thật sự tặng Vân linh Ngọc Hồn Trụy cho Diệp Thanh để từ chối tình cảm?
Tiết Thường Uyển chỉ vào Trần Lạc, lắp bắp ngươi ngươi ngươi hết nửa ngày không biết hình dung hắn như thế nào, thấy đồng tình cho Vân linh Ngọc Hồn Trụy.
Trần Lạc định đi thì Lạc Anh kéo tay hắn, nữ điệu thân thiết nói:
- Trần Lạc, ngươi biết không? Từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi là ta đã rất yêu ngươi, ngươi thích ta sao?
Trần Lạc lắc đầu, nói:
- Nàng xấu quá.
- Ta xấu? Ngươi dám nói bản tiểu thư xấu?
Lạc Anh định nổi khùng chợt im lặng, nhận ra điều gì, lắc cánh tay Trần Lạc.
Lạc Anh làm nũng nói:
- Đúng vậy! Mặt ta xấu, ngươi cho ta món quà từ chối có được không?
- Thần kinh!
Trần Lạc lười nói nhảm với Lạc Anh, vung tay định đi nhưng nàng chạy theo, kéo tay hắn lại.
Lạc Anh làm nũng nói:
- Ngươi hãy tạng một món quà từ chối ta đi!
Trần Lạc hất tay:
- Tránh ra!
Lạc Anh lại đuổi theo:
- Mỹ nam, tuấn ca ca, chúng ta làm bằng hữu được không?
- Nàng có phiền không vậy? Ta còn muốn đi uống rượu, biến biến!
Trần Lạc đẩy Lạc Anh ra co giò chạy.
- A, nhà giàu kia, đừng chạy, chúng ta làm bằng hữu đi!
Lạc Anh chạy theo Trần Lạc vào một cái sân thì không thấy hắn đâu nữa.
Tiết Thường Uyển lên tiếng:
- Lạc Anh, chúng ta...
Lạc Anh suỵt Tiết Thường Uyển, lắng nghe một gian phòng có tiếng cười náo nhiệt.
- Chỗ này!
Lạc Anh rón rén đi tới. Tuy Tiết Thường Uyển rất tò mò về Trần Lạc nhưng nàng không thể làm chuyện nghe lén góc tường, tuy nhiên tiếng cười lọt vào tai rất quen thuộc với nàng.
- Ha ha ha ha ha ha! Tiểu Lạc ơi tiểu Lạc, ngươi mới nói gì? Lúc đi tiểu về gặp một mỹ nữ và xấu nữ? Ta thấy nhiều xấu nữ nhưng mỹ nữ thì lão Tiết ta chưa từng thấy, đừng nhắc đến chén mẻ ấm bể trong Kim Thủy Vực chúng ta.
Tiết Thường Uyển thầm nghĩ:
- Thanh âm quá quen tai! Hình như là giọng của phụ thân?