Thiên Vu

Chương 1010: Thẩm phán bị đánh về



- Nhưng mười năm trước trời giáng thẩm phán đều diệt cũng không thể khiến Trần Lạc thành tro.

- Thẩm phán từ trên trời không chỉ có thẩm phán đều diệt, còn rất nhiều thẩm phán khủng bố khác. Huống chi đối với Đại Thế Tử, Cửu Tước Tử nếu trời có thể thẩm phán Trần Lạc đến chết thì quá tuyệt vời, nếu không thể thì ít ra khiến Trần Lạc biến mất mấy năm. Vậy thì Nhân Quả chi thư sắp hiện thế hay Nhân Linh chi thư không lâu sau đều vuột khỏi tay Trần Lạc.

Trong khi Tư Đồ Mã Phi, Lý Lăng Thiên giao lưu thì một chùm sáng bạc trắng đột nhiên giáng xuống. Âm dương giao thác, ngũ hành tự động diễn biến trong chùm sáng trắng, ẩn chứa lực lượng cực kỳ khủng bố.

Nhìn chùm sáng lực lượng cực kỳ cường đại, Tư Đồ Mã Phi kinh kêu:

- Không... Kõ lẽ lực lượng này là...?

- Đúng rồi, là La Thiên thượng sử bên cạnh Cửu Tước Tử.

Khi chùm sáng lao tới, Trần Lạc trong không trung đánh ra cú đấm. Biến dị chi linh phát ra tiếng gầm rống ngút trời. Bầu trời bị đốt đỏ, mặt đất rung rinh.

Ầm!

Cú đấm sắt cuồngm bạo và chùm sáng cường đại va chạm phát ra tiếng nổ điếc tai, dao động nổ tung lan tràn trong không trung. Chùm sáng cường đại khác giáng xuống.

Vù vù vù vù vù!

Trong khoảnh khắc Vân Đoan giáng xuống bảy, tám chùm sáng bạc trắng, cái sau mạnh hơn cái trước, khủng bố hơn. Chưa hết, một lát sau mấy chục chúm sáng lực lượng cường đại từ Vân Đoan chiếu xuống.

Chùm sáng chớp mắt bắn tới. Trong không trung, Trần Lạc đánh ra một đấm, biến dị chi linh phát ra tiếng gầm ngút trời. Bầu trời bị đốt đỏ, đất đai liên tục nổ.

Ầm!

Một đấm cuồng bạo va chạm với chùm sáng cường đại phát ra tiếng nổ điếc tai, dao động vỡ tung trong không trung. Cùng lúc đó, một chùm sáng mãnh liệt giáng xuống.

Vù vù vù vù vù!

Trong không trung bả, tám chùm sáng bạc trắng từ Vân Đoan giáng xuống, cái sau mạnh hơn cái trước, khủng bố hơn. Chưa xong, một lát sau trên Vân Đoan chiếu xuống mấy chục chùm sáng ẩn chứa lực lượng cường đại.

Trần Lạc quát to, khói đặc cuồn cuộn quanh người hắn. Lực lượng biến dị cuồng bạo toàn bộ bùng nổ. Mấy chục chùm sáng xung quanh kêu đì đùng, hớp mắt bị chấn tan nát. Trần Lạc thừa dịp đó nhảy vọt lên, chùm sáng tán loạn lại giáng xuống, mạnh còn hơn vừa rồi, số lượng nhiều hơn. Trong khoảnh khắc hàng trăm chùm sáng bạc trắng giáng xuống.

Lý Lăng Thiên, Tư Đồ Mã Phi liếc nhau, biểu tình hồi hộp. Có lẽ người khác không biết nhưng hai người thì rõ ràng đằng trước trăm lực lượng này đều là cao thủ tiền bối sống ngàn năm, thậm chí mấy ngàn năm trên Vân Đoan.

Chớp mắt Trần Lạc đã bị hàng trăm chùm sáng bạc trắn bao phủ, không thể thoát ra. Bầu trời dậy sấm, một mặt gương nước màu trắng ngà xuất hiện. Mọi người cảm nhận được trong tấm gương nước chứa lực lượng khủng bố, vì đây là thẩm phán chi nguyên, hơn nữa còn là thẩm phán đến từ Vân Đoan.

Vân Đoan bắt đầu giáng xuống thẩm phán sao?

Vân Đoan thẩm phán không có khí thế kinh thiên động địa, cũng là một chùm sáng bạc trắng, nhưng mọi người cảm nhận rõ rệt lực lượng ẩn chứa sự hủy diệt trong đó.

Vù vù vù vù vù!

Vân Đoan thẩm phán giáng xuống, bao phủ Trần Lạc. Cơ thể Trần Lạc vặn vẹo.

Thừa dịp đó lại có mấy chục chùm sáng bắn phá, trước sau tổng cộng một trăm sáu mươi hai chùm sáng bạc trắng. Xem ra Vân Đoan quyết tâm bầm thây Trần Lạc.

Trần Lạc vẫn đứng yên không sợ, dù bị hơn một trăm cao thủ đẳng cấp trưởng lão vây công, dù bị Vân Đoan thẩm phán đầy tính hủy diệt bao phủ, dù thân thể bắt đầu mơ hồ, vặn vẹo thì hắn vẫn không sợ. Trần Lạc không nhíu mày chút nào, nhưng vẻ mặt không còn bình thản, biến không kiên nhẫn, biến tức giận.

Trên bầu trời, Trần Lạc đứng yên, tức giận trừng trăm chùm sáng bạc trắng ập đến.

Trần Lạc quát to:

- Nếu các ngươi đã muốn chết thì hôm nay ta cùng các ngươi chơi thật sướng! Không có ta cho phép, bà nội nó không ai được dừng tay!

Trần Lạc giơ hai đấm lên, người lắc một cái, lại một tiếng gầm kinh thiên động địa vang lên.

Nếu nói tiếng gầm của biến dị chi linh có uy thế thôn thiên phệ địa thì tiếng gầm này là hủy thiên diệt địa, làm trời đất quay cuồng. Trên bầu trời kéo đến mây sét, dày đặc đầy trời kéo đến, tựa như tận thế.

- Grao!

Tiếng gầm ngút trời, lại một vật khổng lồ chạy ra từ áng mây sét. Đó là quái vật toàn thân đen ánh đỏ, to lớn che trời. Nửa người nó vùi trong mây sét, quẫy đầu, há mồm to, huơ đôi tay phát ra tiếng gầm rống như muốn xé nát khung trời ra.

Là linh tướng!

Là linh tướng khủng bố!

Người trải qua Táng Cổ Phong mười năm trước nhận ra ngay con linh tướng khủng bố che trời của Trần Lạc. Nếu nói lực lượng biến dị của Trần Lạc thuộc về cuồng bạo, vậy linh tướng khủng bố thuộc về hủy diệt.

Trần Lạc ngửa đầu hú dài:

- Cút hết đi!

- Grao grao!

Hai con quái vật biến dị chi linh, linh tướng khủng bố cùng gầm rống. Biến dị chi linh huơ đôi tay đập xuống đất, lực lượng cuồng bạo làm đất đai rung rinh. Linh tướng khủng bố trên bầu trời cũng không chậm, nó rống to huơ đôi tay khuấy động khung trời. Trong khoảnh khắc lực lượng hủy diệt, cuồng bạo nổ tung quanh thân Trần Lạc.

Ầm!

Vang tiếng đì đùng trong trẻo. Hơn một trăm chùm sáng bạc trắng quanh thân Trần Lạc bị chấn tan biến, Vân Đoan thẩm phán dù chưa tán loạn nhưng bị chấn vặn vẹo mơ hồ. Cảnh tượng này quá điên cuồng, quá đồ sộ, quá khủng bố. Khiến người nhìn ta thán, sợ hãi đến tận xương tủy.

- Giấu đầu lòi đuôi, thứ gian manh, lăn ra đây cho ta!

Trần Lạc phớt lờ Vân Đoan thẩm phán, hắn đánh một đấm vào bầu trời.

Bùm!

Một người từ trên trời rớt xuống. Trần Lạc lắc người tới gần, bàn tay chụp xuống đầu người đó. Lực lượng cuồng bạo chấn vỡ thân thể người đó thành mấy mảnh, lực lượng hủy diệt chấn mảnh vụn thịt thành tro.

- Ngươi!

- Còn ngươi nữa!

Từng cú đấm đánh ra, mỗi cú đấm chứa cuồng bạo cực độ, hủy diệt điên cuồng. Mỗi cú đấm tung ra là có người từ trên trời rớt xuống.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Trần Lạc liên tục vung nắm đấm. Biến dị chi linh cuồng rống, đánh vỡ mặt đất. Linh tướng khủng bố điên cuồng gầm rống, xé rách bầu trời. Lực lượng cuồng bạo và hủy diệt bùng nổ. Người Vân Đoan núp trên trời đánh lén không ngừng bị Trần Lạc đánh rơi, những người rơi xuống nháy mắt bị Trần Lạc một bàn tay đánh chết. Trước sau không đến mười phút, một trăm cao thủ Vân Đoan bị Trần Lạc giết sạch, không chừa một người. Không ai biết bọn họ là ai, cũng không ai muốn biết, bởi vìBọn họ bị Trần Lạc cuồng bạo đến hủy diệt hù sợ đầu óc trống rỗng.

Ầm ầm ầm ầm ầm! Răng rắc!

Vân Đoan thẩm phán lại giáng xuống. Trần Lạc nhảy lên nghênh đón, hai tay hắn nâng thẩm phán.

Trần Lạc quát to:

- Vân Đoan thẩm phán nho nhỏ cũng muốn giết ta? Mơ mộng viễn vông, cút về đi!

Cuồng bạo và hủy diệt lại bùng nổ. Trong tiếng kinh thán của mọi người, Trần Lạc liên tục đấm đẩy Vân Đoan thẩm phán bật về. Thật sự đánh về, các cú đấm đẩy chùm sáng bạc trắng thẩm phán trở về thẩm phán chi nguyên.

Bình luận & Góp ý Thiên Vu - Mời vào - Đây -

Sửa/ Xóa nội dung bài này Trả lời kèm theo trích dẫn Kèm theo bài viết này trong trích dẫn của bài trả lời Trả lời nhanh trong Chủ đề này

The Following 5 Users Say Thank You to Longnhi For This Useful Post:

Hiện/ Ẩn Danh sách các thành viên đã xem!

#1012 Báo cáo Bài viết

Cũ 06-09-15, 12:22 AM

Avatar của Longnhi

Longnhi Longnhi đang ẩn danh

Moderators

Ngày gia nhập: Apr 2011

Bài gửi: 18,443

Điểm: 13,680 [Check]

Mặc định Trả lời: Thiên Vu - TG: Cửu Hanh

Chượng 1011: Thẩm phán lại thấy thẩm phán.

Chượng 1011: Thẩm phán lại thấy thẩm phán.

Mọi người trốn trong góc trợn mắt há hốc mồm nhìn. Đại Nhật thế tử Tư Đồ Mã Phi run cầm cập. Cao thủ bí hiểm khó lường như Lý Lăng Thiên cũng mặt xanh mét, tim đập chân run, khóe miệng co giật. Dù là Thiên Hành giả thấy rộng biết nhiều như Cổ lão cũng toát mồ hôi lạnh ròng ròng, da đầu tê dại.

- Gia gia, Trần Lạc này... Thật là... Rất lợi hại!

- Lợi hại? Hai chữ lợi hại đã không đủ để hình dung tiểu tử này khủng bố. Tiểu tử này là biến thái, một thuần túy đại biến thái. Rất... Rất điên cuồng!

Vân Đoan thẩm phán biến mất, bị các cú đấm của Trần Lạc đánh tan. Cảnh tượng kinh thế hãi tục này nếu không thấy tận mắt ai dám tin là sự thật? Cho dù giờ phút này tận mắt nhìn thấy cũng cảm giác như nằm mơ, không chân thật.

Tiếng rống, tiếng gầm gừ.

Trên bầu trời, linh tướng khủng bố xé rách bầu trời. Dưới mặt đất, biến dị chi linh giận đập bể đất đai.

Trần Lạc đứng trong không trung, sợi tóc bay rối, vạt áo phần phật. Khuôn mặt đẹp trai hờ hững, lạnh lùng, nghiêm nghị. Đôi mắt bá đạo liếc qua, bễ nghễ thiên địa.

Không biết cảm ứng được cái gì, Trần Lạc hơi ngước lên nhìn trời.

Không ai biết Trần Lạc định làm gì, mọi người suy đoán.

Tư Đồ Mã Phi nghi hoặc hỏi:

- Hắn đang nhìn Vân Đoan?

Lý Lăng Thiên lắc đầu.

- Vậy hắn làm gì?

Lý Lăng Thiên nhắm mắt lại, cẩn thận cảm ứng. Chợt Lý Lăng Thiên biến sắc mặt, người run rẩy. Lý Lăng Thiên mở mắt ra, đáy mắt lóe tia kinh khủng và mong chờ.

Lý Lăng Thiên nhỏ giọng nói:

- Hắn đang nhìn trời.

Tư Đồ Mã Phi hỏi:

- Nhìn trời là sao?

Có lẽ chính mắt thấy làm Tư Đồ Mã Phi càng lúc càng sợ Trần Lạc hơn, bây giờ đầu óc của gã hơi đần.

Lý Lăng Thiên nhấn mạnh từng chữ:

- Bởi vì trời đã giáng xuống thẩm phán.

Cùng lúc đó, Lãnh Cốc cũng hỏi vấn đề tưởng tượng, Tần Phấn nghiêm túc trả lời giống Lý Lăng Thiên.

Ầm ầm xẹt đùng đùng ầm xẹt xẹt ầm ầm!

Thiên lôi động, đất đai lung lay. Khi tiếng sấm dậy, mọi người nghe thấy tiếng chuông trang nghiêm túc mục.

Thẩm phán chi chung?

Đây là Thẩm phán chi chung?

Mọi người đều biết Thẩm phán chi chung vang lên nghĩa là trời sắp giáng thẩm phán.

Cuối cùng ông trời cũng giáng xuống thẩm phán, trời thẩm phán Trần Lạc sao?

Mọi người cảm nhận uy thế khổng lồ bộc phát.

Đây là thiên uy.

Là thiên uy coi thường chúng sinh, thiên uy chấn nhiếp thương sinh.

Thiên uy khó dò ập xuống. Trần Lạc khẽ rên, mặt trắng bệch.

Trên bầu trời chợt vang tiếng vỗ tay không biết từ đâu đến. Thanh âm dường như là bầu trời, dường như từ mặt đất, dường như đến từ bốn phương tám hướng. Hư vô mờ mịt.

- Lợi hại lợi hại, thật là lợi hại. Dù ta không muốn nhưng phải thừa nhận ngươi lợi hại hơn ta tưởng tượng nhiều. Vân Đoan thẩm phán không làm gì được ngươi, điều này vượt qua dự đoán của ta. Mặc dù đó là thẩm phán rất bình thường của Vân Đoan nhưng cũng đủ để ta mở rộng tầm mắt.

Đột nhiên có hai người xuất hiện trong không trung, hoặc nên nói là hai người khổng lồ, một đen một trắng, cao nghàn vạn thước.

Thấy người khổng lồ đó, Tư Đồ Mã Phi buột miệng kinh kêu:

- Vân Đoan Thẩm Phán Giả!

Có thể làm Đại Nhật thế tử Tư Đồ Mã Phi sợ hãi biến sắc mặt, có thể tưởng tượng Thẩm Phán Giả là tồn tại đáng sợ cỡ nào. Đúng vậy, Tư Đồ Mã Phi và Lý Lăng Thiên đều biết Thẩm Phán Giả là hóa thân của Vân Đoan thẩm phán. Nói cách khác, Thẩm Phán Giả là hóa thân của thế giới pháp tắc, búng tay một cái giáng xuống thẩm phán, thẩm phán bất cứ ai.

Lại một người xuất hiện trước mặt hai vị Thẩm Phán Giả. Tư Đồ Mã Phi hút ngụm khí lạnh. Lý Lăng Thiên thấy người này cũng không kiềm được nheo mắt lại.

Đây là một thiếu niên khoảng mười lăm, mười sáu tuổi.

Ít ra bề ngoài là vậy.

Thiếu niên mặc áo trắng, tóc dài bơi lên, khuôn mặt như đao tước có thể nói là đệ nhất mỹ nam thế giới, đặc biệt khóe môi cong lên nụ cười nghiền ngẫm tô đậm nét tà. Thiếu niên xuất hiện, gã ngồi trong bàn tay một Thẩm Phán Giả, nhàn nhã hớp một ngụm rượu.

Thiếu niên bưng ly nhấp một ngụm, cười nói:

- Lần đầu gặp mặt, xin tự giới thiệu, ta họ Long, tên một chữ Nghịch.

Long Nghịch?

Cái tên xa lạ, ít ra chín mươi chín phần trăm trong Tiểu Phật Linh giới chưa từng nghe tên. Nhưng khi thiếu niên mở miệng bổ sung thêm, toàn trường không kiềm được xáo động.

- Ta là một trong Nhị Thập Tứ Hạo Nguyệt Tước Tử trên Vân Đoan, xếp hàng chính, được người gọi là Cửu Tước Tử.

Người nào hơi hiểu biết về Vân Đoan đều nghe nói cái tên Cửu Tước Tử. Bởi vì ba chữ Cửu Tước Tử ở trong Vân Đoan đại biểu quyền quý, đại biểu bá chủ. Trong nhiều truyền thuyết Vân Đoan không có nhiều truyền kỳ liên quan Cửu Tước Tử, nên mọi người chỉ biết Cửu Tước Tử là một trong các bá chủ ngôi sao mới thực lực cao thâm khó dò. Bọn họ không biết nhưng không có nghĩa là những người khác cũng không biết. Ít ra Tư Đồ Mã Phi, Lý Lăng Thiên biết rõ. Cửu Tước Tử là số ít người được căn nguyên thế giới ký kết khế ước trong Vân Đoan. Bằng vào điều này Tư Đồ Mã Phi, Lý Lăng Thiên đã không thể tưởng tượng thực lực của Cửu Tước Tử khủng bố đến mức nào.

Lý Lăng Thiên biết Cửu Tước Tử muốn đối phó với Trần Lạc, nhưng gã không ngờ Cửu Tước Tử sẽ tự mình ra mặt. Lý Lăng Thiên nhìn Cửu Tước Tử lại ngó Trần Lạc. Bề ngoài Trần Lạc không có gì thay đổi, Cửu Tước Tử xuất hiện không hề ảnh hưởng đến hắn, không một chút nào. Trần Lạc bình tĩnh như thể xuất hiện trước mặt hắn không phải một trong bá chủ Vân Đoan mà chỉ là một đứa nhóc. Trần Lạc vẫn cứ nhìn trời.

Trần Lạc có nghe tiếng Cửu Tước Tử, mấy lần Tần Phấn nhắc đến cái tên này. Nhưng Trần Lạc chỉ nghe qua, đừng nói hắn không biết Cửu Tước Tử là gì, dù biết cũng chẳng để bụng.

Đương nhiên không để ý là một chuyện, Trần Lạc cảm giác được người này không đơn giản, rất mạnh. Cửu Tước Tử biểu lộ ra khí thế làm Trần Lạc nhớ đến mỹ nam tóc bạc mặt trẻ trung đã gặp trong không gian nhân quả. Hai người cho Trần Lạc cảm giác rất giống nhau, không biết có liên quan gì không.

Trần Lạc không nhìn Cửu Tước Tử, vẫn dõi mắt xem bầu trời, hắn hỏi:

- Mọi chuyện đều là ngươi làm?

Cửu Tước Tử đứng lên:

- Nói sao đây, vừa đúng mà cũng không phải.

Cửu Tước Tử bưng ly rượu, cười nói:

- Nhưng nếu ngươi cứ nhất quyết cho là ta làm thì ta sẽ không phủ nhận.

Trần Lạc mặc kệ Cửu Tước Tử, hắn vẫn cứ nhìn trời.

Cửu Tước Tử cũng ngước nhìn trời, gã cười càng tươi.

Cửu Tước Tử ngồi xuống, nói:

- Ta vẫn nói câu cũ, miễn ngươi chịu rời khỏi thế giới này thì ta sẽ thu tay về.

- Ngươi dựa vào cái gì?

Trần Lạc hờ hững hỏi dựa vào cái gì chứng minh hắn không để bá chủ Vân Đoan Cửu Tước Tử vào mắt.

- Bằng vào ta là Cửu Tước Tử.

Cửu Tước Tử cười nói:

- Chắc ngươi cũng cảm ứng được, ngươi không thể giết ta, thế giới này không ai có thể giết chết ta được. Đương nhiên ta phải công nhận ta cũng không có nắm chắc giết chết ngươi, ít ra là bây giờ không thể.