Thiên Vu

Chương 1037: Cùng mạng nhưng không cùng quả



- Ha ha ha, ngươi nhất định muốn ta nói thẳng sao? Vậy được, ta làm theo ý ngươi.

Trần Lạc không vội vã, hắn chậm rãi nói:

- Vận mệnh có tên vận mệnh bởi vì có một số việc đã định trước không thể thay đổi. Nhân quả gọi là nhân quả vì có một số việc không thể không làm. Vận mệnh cùng nhân quả hỗ trợ lẫn nhau, đây là ảo diệu của vận mệnh và nhân quả. Có một số việc không phải ngươi không muốn thì sẽ không xảy ra, có một số việc không phải ngươi không làm thì có thể không làm.

- Như ta, ngươi nghĩ ta muốn nghịch thiên mà đi? Không, ta không muốn chút nào, nhưng ta vẫn làm, tại sao? Không tại sao, chuyện tự nhiên xảy ra.

Trần Lạc mỉm cười nhìn Vân Khởi:

- Cũng như ngươi. Có lẽ ngươi vốn không muốn ngăn cản Nhân Quả chi thư tái tạo, nhưng ngươi vẫn làm, tại sao? Cũng không vì sao gì, thật tự nhiên ngăn cản, chỉ có thế.

Trần Lạc dứt lời, khuôn mặt đẹp trai của Vân Khởi không còn ung dung, nét mặt đầy ngạc nhiên nhìn Trần Lạc. Vân Khởi nhìn Trần Lạc lâu thật lâu, im lặng thời gian rất dài.

Vân Khởi lên tiếng:

- Ngươi hiểu biết nhân quả, vận mệnh nông cạn hơn ta tưởng tượng nhiều, nhưng loại nông cạn này khiến ngươi hiểu vận mệnh, nhân quả càng thẳng thắn, trực tiếp hơn vài hứ.

- Có vài thứ vốn rất đơn giản, chẳng phải các ngươi suy nghĩ rất phức tạp.

- Có lẽ đi, nhưng ngươi chưa nói ra lý do ta sẽ không ngăn cản ngươi.

- Muốn lý do chứ gì? Vậy ta cho ngươi một cái. Ngươi tin mệnh nhưng không nhận mệnh, ngươi cũng tin tưởng nhân quả, nhưng không muốn nhận nhân quả của mình. Sự tồn tại của ta cho ngươi có cơ hội thay đổi vận mệnh của chính mình, có cơ hội không nhận nhân quả thuộc về mình.

Vân Khởi không đáp lại, nhưng nhìn biểu tình của gã thì biết bị Trần Lạc nói trúng tim đen. Vân Khởi thật sự nghĩ như vậy. Đúng như Trần Lạc nói, ngăn cản Nhân Quả chi thư tái tạo là vận mệnh, nhân quả của Vân Khởi, dù gã có muốn hay không thì buộc phải làm. Bởi vì trong đó dính dáng nhiều nhân tố mà Vân Khởi không cách nào cưỡng lại. Trần Lạc tồn tại có thể sáng tạo kỳ tích, Vân Khởi hy vọng hắn sẽ sáng tạo kỳ tích, gã vô cùng hy vọng điều này.

Trần Lạc lên tiếng:

- Có biết tại sao ta dài dòng nhiều như vậy với ngươi không?

Vân Khởi kinh ngạc hỏi:

- Tại sao?

- Có lẽ vì cảm giác chúng ta gần giống nhau, nội tâm mâu thuẫn. Trong lòng ngươi hy vọng ta ra tay khiến Nhân Quả chi thư hoàn thành tái tạo, nhưng đó chỉ vẻn vẹn là hy vọng. Bởi vì ngươi biết Nhân Quả chi thư không tái tạo được thì ngươi có kết cuộc gì, không biết nếu ta ra tay khiến Nhân Quả chi thư hoàn thành tái tạo thì ngươi có hậu quả gì.

Vân Khởi hoàn toàn kinh ngạc, gã không ngờ Trần Lạc không chỉ hiểu rõ gã mà còn nhìn thấu suy nghĩ trong lòng gã.

Vân Khởi nói:

- Có ngăn cản ngươi hay không là ván bài đối với ta, còn ngươi có ra tay hay không cũng là ván bài của ngươi.

Trần Lạc có thể hiểu rõ nội tâm Vân Khởi, gã cũng nhìn thấu hắn. Vân Khởi biết Trần Lạc do dự là vì không dám khẳng định người bên cạnh hắn sẽ thay đổi như thế nào.

Trần Lạc nhún vai không tỏ ý kiến.

Trần Lạc đứng trên bia gãy nhìn pháp tắc thế giới, Trái Tim Nhân Quả, hai lực lượng bao phủ Thiên Ngộ Nhân Quả Bi.

Trần Lạc thì thào:

- Đối với thì đây không đơn giản là vấn đề được hay mất đúng không?

- Được hay mất gì cũng không sao.

- Ngươi không quan tâm?

- Không quan tâm? Không, ta có quan tâm. Nhưng quan tâm thì sao? Nếu vận mệnh thay đổi được thì nó không gọi là vận mệnh, nhân quả nếu có thể ngăn cản thì không là nhân quả.

Vân Khởi nhắc lại câu nói của Trần Lạc, gã thấy hoang mang.

Trần Lạc nói:

- Cái gọi là nhân quả vận mệnh, khi ngươi xem nó là vận mệnh thì nó chính là vận mệnh, ngươi xem nó là nhân quả thì nó là nhân quả. Ngươi không xem nó là vận mệnh, nhân quả thì đó chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên.

Trần Lạc ngừng cười, biểu tình tràn ngập túc sát ngước nhìn trời.

Trần Lạc khinh thường nói:

- Vận mệnh, nhân quả gì? Chẳng qua là cố lộng huyền hư, các ngươi lừa được ta kiếp trước nhưng không thể lừa ta kiếp này. Ta không biết các ngươi rốt cuộc bày trò gì, ta cũng không muốn biết, bởi vì lão tử căn bản không để ý!

Vù vù vù vù vù!

Người Trần Lạc tỏa sáng rực rỡ, phạn âm vang lên, Bát Bộ Thiên Long bay ra. Hai lực lượng pháp tắc thế giới, Trái Tim Nhân Quả xoay quanh bay lên. Vân Khởi đứng nhìn, gã nhíu mày, có chút lo lắng, phần nhiều là bàng hoàng.

***

Pháp tắc chi Nguyên khổng lồ trên bầu trời và Trái Tim Nhân Quả bên trong nó liên tục ngưng tụ ra lực lượng cường đại bao phủ. Hai tầng lực lượng càng lúc càng cường đại, Thiên Ngộ Nhân Quả Bi bắt đầu mơ hồ vặn vẹo. Đám đông nhiều vô số kể quỳ dưới đất. Đối diện chín ngàn Tài Quyết Giả Vân Đoan, chín trăm Thẩm Phán Giả, pháp tắc chi nguyên như có thể hủy diệt thế giới, không ai dám đứng dậy, không có người lớn tiếng thở mạnh. Mọi người nằm sấm, nín thở, cúi đầu không dám giương mắt nhìn.

Thiên Ngộ Nhân Quả Bi càng lúc càng mơ hồ, Độ Nghiệp phương trượng chùa Phổ Độ, Độ Biên khoanh chân ngồi tụng kinh. Bọn họ chỉ có thể ngồi xếp bằng tụng kinh, ngoài ra không làm gì được nữa.

Trong hư không, Thượng Cổ Thiên Vương Thương Vô Tà, Thượng Cổ Địa Vương Mộ Vân không, Nhân Vương Mạc Vấn Thiên, Thiên Tử Gia Cát Thiên Biên, Khổng Tước Minh Vương Tần Phấn, Dạ Xoa Minh Vương Ngạo Phong, Huyết Công Tước Tịch Nhược Trần, Thần Toán Tử Thiên Tà vẫn đang bị Vân Đoan thánh quang thẩm phán.

Không ai có thể phủ nhận mấy người này là thiêu kiêu bá chủ mạnh nhất đương thời. Mọi người phải công nhận người mạnh nhất thế giới nhân gian mà gặp phải Vân Đoan thẩm phán cũng không làm nên chuyện gì. Dù có lực lượng mạnh hơn nữa, giờ bọn họ chỉ có thể đau khổ gãiy dụa trong Vân Đoan thánh quang thẩm phán.

- Xem ra trước kia ta suy nghĩ quá kỳ cục, không ngờ thực lực thật sự của đám người này cường đại đến thế.

Vân Đoan Đại Nhật thế tử Tư Đồ Mã Phi cảm thán rằng:

- Tuy bọn họ không thể ngăn cản thánh quang thẩm phán nhưng thoạt trông thánh quang thẩm phán không thể giết được đám người này trong phút chốc.

- Bọn họ không phải người tầm thường, có lẽ Vân Đoan thẩm phán rất cường đại nhưng tuyệt đối không thể giết bất cứ ai trong số họ.

Biểu tình Lý Lăng Thiên trầm trọng lẩm bẩm:

- Dù Vân Đoan có thể xóa sổ bọn họ cũng không dám làm vậy.

Tư Đồ Mã Phi không hiểu nổi:

- Sao có thể như vậy?

- Bởi vì trong đám người này hoặc là thiên mệnh hoặc là chân mệnh, nếu giết bọn họ, không ai biết sẽ gâ ra hậu quả gì. Vân Đoan không muốn gây lớn chuyện, càng không muốn kích động một số kẻ đứng sau màn.

- Kẻ đứng sau màn? Là sao? Ý ngươi nói người đứng sau lưng Tịch Nhược Trần?

- Không chỉ là Tịch Nhược Trần, Thương Vô Tà, Mộ Vân Không, Gia Cát Thiên Biên, Mạc Vấn Thiên... sau lưng mỗi người có rất nhiều tồn tại khủng bố chú ý. Có lẽ chúng ta không biết, thậm chí bọn họ cũng không hay biết, nhưng không có nghĩa là những đại nhân vật đó không biết. Bọn họ rất đặc biệt, đến nỗi vài người âm thầm chú ý trong bóng tối.